Hơn sáu giờ tối hôm đó, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ cùng dẫn theo người mình, tiện thể dẫn theo Lận Tường, chuẩn bị trở về thành phố Khương Kỳ.
Vốn dĩ tối nay, trễ nhất là đêm mai, bọn họ cũng nên trở về trường, có máy bay riêng thì ngu sao mà không ngồi, sau khi Lận Tường nghe được, lập tức xách vali đi ra.
Lận Tường đi theo bọn họ lên máy bay, cảm thán nói: "Trước kia tôi từng nghĩ sau này khi có bạn gái, tôi sẽ mua xe thể thao, mua xe dã ngoại cho cô ấy, để cô ấy đi đâu cũng thoải mái, không chịu thiệt thòi, tôi cho rằng tôi đã là bạn trai vừa ngầu vừa có tiền rồi. Thế mà bây giờ tôi mới biết, mình còn chưa tính là gì, có máy bay đó, mà có máy bay thì đã tính là gì, phải xin được đường hàng không mới là đáng nói."
Hạ Bạch ngơ ngơ, "Đây là trợ lý của Nhị Oa xin, cậu cũng biết mà."
Nhị Oa ôm ly cà phê đi tới, thò đầu ra với Lận Tường.
Lận Tường: "... Ngay cả Nhị Oa mà tôi cũng không bằng luôn."
Nhị Oa gật gật đầu.
Lận Tường: "..."
Cậu ta chỉ buồn bực một giây, rồi ngồi xổm xuống nhéo nhéo mặt Nhị Oa, "Anh đương nhiên không bằng bé siêu sao của chúng ta rồi, Nhị Oa, cảm giác gần đây em đã hoạt bát hơn không ít nha?"
Nhị Oa ôm chặt ly cà phê, nhìn Hạ Bạch, trên đỉnh đầu nở ra một đóa hoa trắng nhỏ.
Lăng Trường Dạ hỏi Nhị Oa: "Có thể sử dụng kỹ năng rồi?"
Nhị Oa gật đầu, ngẩng đầu thoải mái nói với Lăng Trường Dạ: "Được, kỹ năng bảo vệ người nhà!"
Lăng Trường Dạ cười nói: "Thoạt nhìn chính là đứa trẻ rất có gia giáo."
Trên đỉnh đầu Nhị Oa lại nở ra một đóa hoa trắng nhỏ.
Lận Tường: "..."
Cậu ta có một loại cảm giác lại bị nhét một miếng cơm cún.
Khen Hạ Bạch dạy tốt thì khen Hạ Bạch, không cần phải nói cái gì mà có gia giáo.
Mấy người ăn một bữa tối rất ngon trên máy bay, ăn xong bữa tối cũng vừa vặn hạ cánh.
Lận Tường rất có ánh mắt không làm bóng đèn, vừa xuống máy bay đã nói: "Tài xế nhà em đến đón em, cha mẹ em còn đang ở nhà chờ em, em không đi cùng mọi người nữa, đi trước nhé."
Trước khi lên máy bay cậu ta đã có giác ngộ này, sớm liên hệ tài xế trong nhà. Trước kia là Lăng Trường Dạ đến tiền rồi đón máy bay, lần này thế nào cũng đưa đến cửa nhà rồi, cậu ta có thể không có mắt nhìn sao.
Phất phất tay, cậu ta săn sóc lại phóng khoáng rời đi.
Cậu ta đi rồi, Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ cũng không chậm trễ thời gian, bọn họ lập tức ngồi xe về tới nhà cũ của Hạ Bạch.
Ông nội có thể đã bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm cả đời để xây dựng căn nhà này, căn nhà vốn đã rất tốt, sau đó Tống Lộ lại tìm người cải tạo, nơi này là căn nhà mà Hạ Bạch thích nhất.
Căn nhà nhỏ hai tầng bằng gỗ thô rộng rãi thoáng mát, nhà thiết kế còn đặc biệt thiết kế sân vườn. Dù là mùa đông nhưng cỏ cây vẫn mọc um tùm, mùi mai thoang thoảng.
Sau khi hai người trở về, không có nghỉ ngơi gì, sau khi chào hỏi với mộ ông nội xong thì trực tiếp đi đến phòng và phòng sách của ông nội tìm bút chu sa.
Nhị Oa và em gái Tuyết Mộc cũng gia nhập, Hạ Bạch còn gọi ra ba thi thể, cùng nhau tìm kiếm.
Thật ra không cần phiền phức như vậy, bọn họ rất dễ dàng tìm được trong một cái rương ở phòng sách.
Khi Lăng Trường Dạ đề xuất trở về tìm bút chu sa, Hạ Bạch lập tức đồng ý, nhưng trong lòng cậu cho rằng đại khái là không tìm thấy, cậu nhìn thấy chính là sự thật ông nội dùng bút này vẽ bùa trấn thi, cực kỳ hữu dụng ở trong trò chơi.
Đây là đạo cụ trò chơi, ông nội là một người chơi.
Ông nội chết rồi, đạo cụ sẽ bị trò chơi lấy đi. Trừ khi trước khi ông nội chết, cậu trở thành người chơi, còn có kỹ năng Người Nhặt Xác, ký kết ước với thi thể của ông nội, như vậy mới có thể tiếp tục giữ cây bút này lại.
Nhưng mà, cây bút này, nó vẫn còn đó.
Nó vẫn luôn ở trong nhà của bọn họ.
Hạ Bạch cầm bút, lẩm bẩm nói: "Có chuyện gì vậy?"
Lăng Trường Dạ nói: "Có thể khẳng định là, đạo cụ này không phải thuộc về ông nội."
"Ông nội đã dạy em vẽ bùa sao?" Anh hỏi ngược lại.
Hạ Bạch: "Đã dạy, em biết vẽ."
Lăng Trường Dạ: "Ngày mai có hai nhóm phải vào hai map trò chơi, bây giờ em dùng bút này vẽ mấy tấm bùa, anh bảo người ta đưa bùa cho mấy đồng đội ngày mai vào trò chơi, để bọn họ thử xem còn có tác dụng trong trò chơi hay không."
Hạ Bạch gật đầu, lấy lá bùa và thần sa ra, lập tức vẽ trong phòng sách.
Lăng Trường Dạ đứng ở một bên khác của cái bàn, yên tĩnh nhìn cậu vẽ bùa. Cậu vẽ rất trôi chảy, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đặt bút, không chút ngưng trệ mà vẽ xong một lá bùa trấn thi, tiếp theo lại là một tấm bùa khiển thi.
Thuận lợi như là đã từng vẽ qua trăm ngàn lần.
Lăng Trường Dạ lại nghĩ tới tranh vẽ của bố anh, cùng những người khác trong gia phả.
Hạ Bạch học vẽ tranh nhiều nhất chỉ mới hai tháng, hai tháng này cậu còn phải đi học, vào trò chơi, cả hai việc này cùng với lộ trình và sự chuẩn bị liền chiếm phần lớn thời gian của cậu, thời gian cậu học vẽ tranh cực kỳ nhỏ.
Trong thời gian ngắn như vậy, có thể vẽ tốt như vậy, là thiên phú hội họa di truyền, hay là trước đó đã vẽ qua rất nhiều lần?
Hạ Bạch vẽ xong mười tấm bùa trấn thi và bốn tấm bùa khiển thi rồi giao cho Lăng Trường Dạ, không đến năm phút đồng hồ đã có người tới cửa lấy.
Sau khi lá bùa bị mang đi, Hạ Bạch hỏi: "Đội trưởng, bây giờ chúng ta thảo luận vấn đề thời gian và Hỉ Thần trong trò chơi sao?"
"Chờ bọn họ xác định bùa trấn thi có hiệu quả hay không, chúng ta lại xác nhận chuyện Hỉ Thần và thời gian trò chơi." Lăng Trường Dạ nói: "Chúng ta chờ kết quả trước."
Hạ Bạch "Ừm" một tiếng, cậu biết Lăng Trường Dạ vẫn luôn như vậy, trái ngược với Lận Tường, có chứng cứ rồi mới suy luận, xác định cơ sở rồi nói chuyện khác.
Cậu tiếp nhận rất tốt, kéo tay Lăng Trường Dạ, "Vậy đội trưởng, chúng ta cùng đi ngắm sao đi, sao ở nơi này đẹp lắm."
Thôn Mân Thạch lưng tựa núi rừng, không khí ở thôn rất tốt, ban đêm có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao.
Đèn trong sân sáng lên từng đốm ánh sáng, chiếu vào trên cành hoa cùng lá xanh, phảng phất có thể cảm nhận được hô hấp của hoa cùng lá, căn nhà nhỏ này làm cho người ta yên tĩnh.
Lăng Trường Dạ giống như đã rất lâu không thấy được sao, không biết thì ra sao đẹp như vậy.
Hạ Bạch cầm trà sữa nóng cọ cọ bên người Lăng Trường Dạ, mãi cho đến khi dán được đến anh mới dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, "Đội trưởng, em từng nghe một cách nói, sau khi người ta chết sẽ biến thành ngôi sao, nhìn người thân trong thế gian, anh nói những ngôi sao này, thật sự là những người đã chết sao?"
Lăng Trường Dạ cụp mắt, "Người chết là đặc biệt chỉ ai?"
Hạ Bạch: "Ông nội, bố và mẹ, còn có bố của anh."
Lăng Trường Dạ hỏi: "Bố mẹ cũng chết rồi sao?"
Hạ Bạch nói: "Ông nội nói bọn họ đã chết, em chưa từng gặp bọn họ."
Lăng Trường Dạ chỉ một hướng vào trong sân: "Không phải ông nội ở đó sao? Có lẽ bố mẹ cũng ở cách đó không xa."
Hạ Bạch "Ừm" một tiếng, bắt đầu ừng ực uống trà sữa, uống trong chốc lát, cậu nói: "Có anh ở bên cạnh em."
Tim Lăng Trường Dạ bỗng nhiên trở nên mềm hơn, kéo áo khoác bao lấy cậu, "Em cũng ở bên cạnh anh."
Hạ Bạch ngẩng đầu, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm của anh, cảm thấy đêm đông ấm áp sẽ làm cho người ta trở nên đặc biệt hạnh phúc và an tâm hơn.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới một câu hỏi mà mấy người kia đã hỏi cậu vào lúc trưa, "Đội trưởng, anh bắt đầu thích em từ khi nào?"
Lăng Trường Dạ nói: "Chắc là vừa gặp đã yêu, sau này cảm thấy ông trời tác hợp."
Vừa gặp đã yêu, nhưng khi đó chắc cậu rất chật vật mà nhỉ, cả người dính đầy máu, bẩn thỉu, như vậy cũng có thể vừa gặp đã yêu à?
Hạ Bạch vui vẻ vài giây, ngẩng đầu hỏi: "Hợp ở đâu?"
Lăng Trường Dạ: "Rất nhiều nơi, ví dụ như, chúng ta đều không thích hành vi phá hủy thi thể."
Hạ Bạch: "..."
Cậu cảm thấy nếu để cho Lăng Trường Dạ biết, cậu thích thi thể của anh trước, anh nhất định sẽ không vui, tựa như câu trả lời của Lăng Trường Dạ bây giờ, cậu cũng không hài lòng như vậy, thích này không thuần khiết như vậy.
Lăng Trường Dạ nói tiếp: "Ví dụ như, em thích khâu thi thể, về sau nếu không có thi thể, kỹ năng thân thể của anh có thể cho em dùng."
Hạ Bạch: "Đội trưởng, anh yêu em thật tốt!"
Yêu quá thuần khiết!
Thân thể của anh, cậu thèm đã lâu.
Hạ Bạch: "Lần trước ở bệnh viện chỉnh hình, em vất vả lắm mới ghép được anh, bọn họ liền mang anh đi."
Cuối cùng cũng có cơ hội để bày tỏ sự tủi thân này.
Sau đó, đặc biệt thỏa mãn, "Về sau sẽ không ai có thể cướp đi nữa, ghép ở nhà."
Lăng Trường Dạ: "..."
Ý thức được mình nói quá nhiều, tình yêu biểu đạt không đủ thuần túy, Hạ Bạch buông trà sữa xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, "Đội trưởng, chúng ta hôn nhau nhé?"
Đưa lưng về phía bầu trời đầy sao, ánh mắt của cậu còn sáng hơn ngôi sao trên bầu trời, không biết có phải là do uống trà sữa hay không, dưới khăn quàng cổ lông cừu bị hở ra, yết hầu giật giật.
Lăng Trường Dạ qua vài giây mới hỏi: "Hôm trước vừa xác định quan hệ, hôm nay hôn môi, có phải là nhanh quá rồi không?"
Hạ Bạch: "Chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, không nhanh đâu, nếu không thì cứ hôn nhè nhẹ thôi?"
Lăng Trường Dạ túm khăn quàng cổ của cậu, Hạ Bạch đầu tiên là cảm giác được một chút hô hấp không thông, tiếp theo là hô hấp càng không thông hơn.
Dưới sự chỉ dạy cẩn thận của đội trưởng, cậu mới học được hô hấp, nhưng vẫn thiếu oxy.
Là cậu đã nghĩ Lăng Trường Dạ là người chính trực quân tử, anh không hề ngại sớm chút nào.
Nụ hôn này không hề đơn thuần.
Đương nhiên tư thế ngồi của cậu cũng có vấn đề, cậu không nên ngồi trên người Lăng Trường Dạ như vậy.
Lận Tường và Tống Lộ đều cảm thấy Hạ Bạch là một học sinh ngoan, cậu đúng là một học sinh ngoan tràn đầy tò mò, mang theo lòng hiếu kỳ, cậu nghiêm túc học tập, toàn tâm toàn ý, ánh sao sau lưng đều chui vào trong đầu cậu.
Đêm nay không nghĩ tới chuyện khác nữa.
Ngày thứ hai, khi cậu bắt đầu suy nghĩ, chuyện cậu muốn biết cũng đã có đáp án.
Bùa trấn thi mà cậu dùng bút Chu Sa vẽ quả thật có hiệu quả, một nhóm người chơi vào trò chơi buổi sáng đã giúp cậu xác nhận.
Người chơi của đội Công Kiên kia còn cố ý gọi điện thoại cho cậu, "Em trai à, bùa trấn thi này xài tốt ghê luôn á! Phải làm sao mới có được đây?"
Rất không may, Lăng Trường Dạ nhận điện thoại, anh ôn hòa nói: "Làm phiền anh trai chờ nhé."
"..."
Điện thoại mở loa, Hạ Bạch cũng nghe được.
Cậu phản ứng trong chốc lát, "Cho nên, bút Chu Sa đúng là đạo cụ trò chơi, nhưng không phải của ông nội? Là của một người chơi còn sống?"
Lăng Trường Dạ "Ừ" một tiếng.
Hạ Bạch hỏi anh: "Đội trưởng, anh có suy nghĩ gì?"
Lăng Trường Dạ: "Anh cảm thấy ông nội hẳn không phải là người chơi. Nếu ông ấy thật sự là người chơi mạnh như vậy, không có khả năng chúng ta không tìm được chút dấu vết nào liên quan đến ông ấy. Khi biết em muốn tìm thông tin người chơi của ông nội, anh đã cho người đi tìm kiếm kiểu trải thảm, bắt đầu từ mỗi một trò chơi."
"Mỗi lần qua một trò chơi, em đều có thể nhìn thấy ảnh chụp liên quan ở Trung tâm giao lưu người chơi phải không?"
Hạ Bạch: "Đúng rồi."
Lăng Trường Dạ: "Cục quản lý trò chơi không cấm người chơi chụp ảnh, Cục quản lý trò chơi cũng sẽ chụp ảnh lưu lại, bộ thông tin và Viện nghiên cứu đều có ảnh chụp, bộ thông tin còn có thể căn cứ ảnh chụp và tư liệu khác để chỉnh lý thông tin người chơi, tụi anh tìm kiếm từng trò chơi một, cũng không tìm được người chơi nào họ Hạ."
Hạ Bạch không ngờ, cậu chỉ tùy tiện nói, Lăng Trường Dạ đã làm nhiều như vậy cho cậu: "Cảm ơn anh."
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]