Trác Trường Đống ở bộ phận thông tin nhìn thấy ảnh chụp thì sửng sốt một chút, người trong ảnh này anh ta biết, là Hạ Bạch.
Anh ta không hỏi nhiều, càng hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc, lập tức đăng tải hệ thống, quét hình, kiểm tra.
Lăng Trường Dạ gửi ảnh chụp cho anh ta, sau đó đi tới phía sau anh ta.
Cái tên Kỷ Bạch này cũng không phải là nhiều người, nếu như nhập cái tên này vào trong hệ thống, sẽ phát hiện cả nước có rất nhiều người có cái tên này.
Trác Trường Đống đã tìm cái tên này trong hệ thống, trong vài trang của Kỷ Bạch, không có một cái nào liên quan đến vụ án giết người, cho nên anh ta cần ảnh chụp để kiểm tra, chỉ cần trong hệ thống nào từng có ảnh của Kỷ Bạch, là có thể kiểm tra ra, tìm được sự kiện liên quan.
Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm vô số tấm ảnh hiện lên, trong lòng không biết có nên chờ mong hay không.
Anh hy vọng có thể giúp Hạ Bạch tìm ra thân thế của cậu, bổ khuyết chỗ trống trước năm mười hai tuổi của cậu.
Anh lại sợ Kỷ Bạch thực sự có quan hệ với Hạ Bạch, không ngờ trong tuổi thơ của Hạ Bạch lại có chuyện bi thảm như vậy, cho dù phần lớn thời gian cậu đều sống trong tình yêu.
Ảnh chụp không ngừng hiện lên rồi ngừng lại.
Dừng ở tấm hình của một cậu bé, là một tấm ảnh của cậu bé ba tuổi.
Lăng Trường Dạ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia, trong ảnh, cậu bé này quả thật rất giống Hạ Bạch, cũng là một dáng vẻ có chút ngơ ngơ không thích cười, bởi vì biểu lộ đáng yêu này, khiến cho anh lần đầu tiên nhìn thấy liền xác định, đây chính là Hạ Bạch khi còn bé.
Nhưng sao lại là ba tuổi?
Kỷ Bạch hẳn là từ mười tuổi đến mười một tuổi.
Lăng Trường Dạ biết ngay sau đó.
Đây không phải Kỷ Bạch, mà là Giang Bạch.
"Đội trưởng Lăng, anh xem, đây là đứa trẻ bị mất tích mười lăm năm trước." Trác Trường Đống kích động nói với anh: "Có thể so sánh... tuổi tác gần giống nhau, chỉ kém mấy tháng."
Lăng Trường Dạ nặng nề thở ra một hơi, đứng thoải mái cũng có thể nhìn rõ ràng màn hình, nhưng anh vẫn cúi người tới gần màn hình.
Mười lăm năm trước, bất kể là hệ thống mạng của bộ phận nào cũng không có trí tuệ, vụ án này ghi chép rất đơn giản, chỉ có số điện thoại, tên họ bố mẹ đứa nhỏ, cùng với ảnh chụp tuổi của đứa nhỏ, và địa chỉ gia đình, hẳn là sau này chỉnh lý vào hệ thống, chưa từng trình bày nhiều.
Giang Bạch bị lạc ở thành phố Bắc Ninh mười lăm năm trước, khi đó cậu ta mới ba tuổi, sau khi bị lạc mất thì bố mẹ đến đã báo án. Vụ mất tích này chỉ có những thông tin này, sau đó rốt cuộc có tìm được hay không, không có ghi chép theo dõi.
Nhưng Lăng Trường Dạ cảm thấy Giang Bạch này rất có thể chính là Kỷ Bạch.
Lúc ba tuổi đi lạc, sau đó được vợ chồng sống trong lâu đài nhận nuôi, nuôi đến khoảng mười tuổi. Nếu như cậu ta là Hạ Bạch, vậy sau mười tuổi không biết đã trải qua cái gì, lúc mười hai tuổi xuất hiện ở trong sân nhà ông nội Hạ, mãi cho đến bây giờ.
Tầm mắt Lăng Trường Dạ chăm chú nhìn ảnh chụp trên trang web, nghe được Trác Trường Đống kinh ngạc nói: "Bố cậu ta lại là Giang Thanh Phong!"
"Ai?" Lăng Trường Dạ tập trung tinh thần vào Giang Bạch, nhất thời không phản ứng kịp, khi anh chuyển ánh mắt đến cột phụ thân, nhớ tới Giang Thanh Phong là ai.
Anh và Giang Thanh Phong không qua lại cụ thể, chỉ mua một bức tranh của ông ấy, Giang Thanh Phong là họa sĩ vô cùng nổi tiếng, là họa sĩ duy nhất muốn mua tranh thì cần phải đến hội đấu giá, mà vợ của ông, chính là Khương Ỷ Đồng trên cột mẹ, từng có quan hệ thương nghiệp qua lại với nhà họ Lăng, là nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy của thương trường.
"Giang Thanh Phong? Khương Ỷ Đồng?" Một người già trong phòng sách nghe tiếng ngẩng đầu lên, "Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi!"
Lăng Trường Dạ lập tức nhìn về phía ông: "Chú Lý, chú nhớ ra cái gì rồi?"
Chú Lý nói: "Tôi nhớ nhà họ Khương quả thật có liên quan đến một vụ án giết người."
"Chồng của của Khương Ỷ Đồng là một họa sĩ, chính là Giang Thanh Phong mà các anh vừa nhắc tới, bọn họ có một đứa con trai. Năm đó Giang Thanh Phong dẫn theo con trai đi dã ngoại viết lách, con trai lạc mất, bọn họ vẫn luôn tìm con trai. Sau đó, đã qua rất nhiều năm, cảnh sát nói với bọn họ đã tìm được một cậu bé có khả năng là con trai của bọn họ, bảo bọn họ qua đó."
Lăng Trường Dạ nhíu mày: "Bọn họ đã tìm được con trai rồi?"
Chú Lý lắc đầu: "Chờ đến khi bọn họ đến thì cậu bé biến mất."
"Không phải là cảnh sát tìm được sao?" Lăng Trường Dạ hỏi: "Sao lại biến mất?"
Chú Lý thở dài: "Đúng là biến mất. Năm đó, vì chuyện này mà nhà họ Khương và Cục Cảnh sát địa phương còn cãi nhau rất căng thẳng, nhưng vì chuyện này rất ly kỳ nên đã bị ép xuống, chỉ có những người thế hệ trước như chúng tôi mới biết. Chắc chắn phu nhân còn biết rõ hơn."
Lăng Trường Dạ nói: "Mọi người tiếp tục tra tìm vụ án ly kỳ của thành phố Bắc Ninh, thử xem có thể liên hệ được cảnh sát liên lạc với nhà họ Giang năm đó hay không, hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Hai giờ khuya, cuối cùng cũng tra được tin tức mà Lăng Trường Dạ muốn.
"Đội trưởng Lăng, tìm được cảnh sát phụ trách chuyện này của năm đó, bọn họ đúng là tìm được Giang Bạch ở một hiện trường hung án. Là ở trong một trang viên trong rừng rậm, trang viên này là trang viên cũ đã xây từ rất lâu trước đây, được một đôi vợ chồng mua để tu sửa, nuôi mấy đứa trẻ."
"Cả nhà bọn họ đều bị một bệnh nhân tâm thần gi.ết ch.ết, những người khác đều chết ngay tại chỗ, bao gồm cả bệnh nhân tâm thần kia, chỉ có Giang Bạch được đưa đến bệnh viện, cậu ta bị thương rất nặng, nghe nói có thể sống sót đã coi như là may mắn."
"Khi người nhà họ Khương chạy tới, cậu ta biến mất ở bệnh viện, thời đại đó camera giám sát còn chưa phổ biến như vậy, bệnh viện chỉ có một cái gần cửa chính, không phát hiện cậu ta đi ra ngoài từ cửa, cũng không có ai nhìn thấy cậu ta đi đâu."
Lăng Trường Dạ hỏi: "Khi đó Giang Bạch bao nhiêu tuổi?"
Đối diện nói: "Nếu như cậu ta chính là Giang Bạch, chắc là mười tuổi rưỡi."
Lăng Trường Dạ lại hỏi: "Là tám năm trước?"
Đối diện trả lời: "Không đến tám năm, chính xác là bảy năm lẻ bảy tháng."
Ngón tay Lăng Trường Dạ run lên, "Đến Mân Thạch điều tra một chút, Hạ Bạch xuất hiện ở thôn bọn họ là vào năm nào?"
Bên kia đồng ý.
Lăng Trường Dạ đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm, trăng trắng mây xám chồng lên nhuộm một tầng mờ mịt.
Hôm nay chính là ngày giỗ của bố, cúng bảy năm.
Trên thực tế, ngày này không nhất định là ngày giỗ của bố, chỉ là ngày này bảy năm trước, là ngày tuyên bố tử vong.
Trước ngày hôm đó, bố đã biến mất hơn nửa năm, nếu tính chính xác thì bố biến mất cũng là vào bảy năm lẻ bảy tháng trước.
Lăng Trường Dạ ngồi trên giường, nhéo nhéo huyệt thái dương trong căn phòng tối tăm.
Anh cầm điện thoại, ấn một chuỗi số, điện thoại vang lên một trận tiếng tít tít, không bao lâu điện thoại đã được kết nối.
"Alo, chào, xin hỏi là ai?" Đối diện truyền đến một giọng nói khàn khàn.
Lăng Trường Dạ cầm điện thoại, vài giây sau mới cười một tiếng, "Đã nhiều năm như vậy, ngài còn chưa đổi số điện thoại à."
"Sao anh biết tôi vẫn luôn không đổi số điện thoại? Anh là ai?" Giọng nói đối diện mang theo chút phòng bị.
"Mấy năm trước tôi là người mua một bức họa của ông, muốn mua một bức nữa, gọi số điện thoại của ông năm đó thử xem."
Giọng nói đối diện lạnh xuống, "Xin lỗi, chỗ tôi không có gì để bán cả, anh đi tìm con đường khác mua đi. Còn có, về sau tốt nhất đừng mới ba sáng đã đi tìm người ta mua đồ thế này."
"Được." Lăng Trường Dạ thái độ rất tốt, "Cảm ơn lời dạy bảo của ngài."
"..."
Điện thoại bị ngắt.
Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, muốn gọi điện thoại cho Hạ Bạch, nghĩ đến lời dạy vừa rồi, lại nhịn xuống.
Lúc này, Hạ Bạch đang ngủ say trên một giường hoa trắng nhỏ.
Một giấc ngủ này liền ngủ đến mặt trời lên cao, cậu đặt chuông báo thức cũng chưa đánh thức cậu dậy.
Mở mắt ra cảm nhận được ánh mặt trời chói mắt, cậu còn có chút không quen, không còn là lờ mờ trong lâu đài cổ nữa, tiếp theo cậu lập tức ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động bên gối đầu.
Ngoại trừ tin nhắn trong nhóm, không có chuyện gì khác đặc biệt tìm cậu.
Hạ Bạch suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Lăng Trường Dạ.
Cái Bánh Bẩn Bẩn: [Đội trưởng, em dậy rồi, rời giường ngay. ]
CC: [Không vội, dậy ăn sáng, đi tắm suối nước nóng. Bốn giờ chiều anh dẫn em đi thăm bố anh nhé? ]
Cái Bánh Bẩn Bẩn: [Vâng!]
Hạ Bạch lại tê liệt trên giường.
Mãi đến khi Lận Tường gọi điện cho cậu ăn cơm trưa, cậu mới từ trên giường đi rửa mặt.
"Này, Hạ Bạch, cậu không biết đấy thôi, tôi vừa tỉnh đã bật dậy muốn đến phòng sách học tập." Lúc cùng đi ăn cơm, Lận Tường nói, "Nhưng mà ý thức được là ban ngày, ở khách sạn, oa, cảm giác hạnh phúc đột nhiên xuất hiện."
Hạ Bạch: "Tôi cũng có chút không phản ứng kịp."
Lận Tường liên tục gật đầu, "Đúng rồi, cậu không đến nhà bạn trai cậu à?"
Hạ Bạch: "..."
Nhà bạn trai gì đó, không thể nói chuyện tử tế sao.
Hạ Bạch hỏi ngược lại: "Còn cậu, không phải cậu đại diện bố mẹ cậu đến thăm hỏi sao?"
Lận Tường nói: "Chiều nay tôi đi nè, ba giờ chiều mọi người cùng đi tảo mộ, cậu đi không?"
Hạ Bạch thế mới biết, ba giờ chiều, người đến cúng bố Lăng Trường Dạ đều sẽ đi, bốn giờ kết thúc. Lăng Trường Dạ là muốn sau khi bọn họ đi, lại dẫn cậu đi gặp bố.
Hạ Bạch nói rõ với Lận Tường, đổi lấy Lận Tường im lặng một hồi.
Trong miệng Lận Tường phát ra một chữ: "A."
Hạ Bạch ngơ ngơ cái mặt, làm bộ không nghe rõ cậu ta đây là ý gì, vẻ mặt mờ mịt đi về phía phòng ăn.
Diệp Cát Nguyệt chuẩn bị cho bọn họ một căn phòng thanh nhã, ở trên hồ suối nước nóng, đi qua cầu đá, vừa bước một chân vào cửa, Hạ Bạch đã nhìn thấy Hoa Hạo Minh, Dương Mi, Tỉnh Diên cùng tất cả người chơi ở khách sạn đều đang mỏi mắt trông mong.
Hồng Môn Yến.
Cái chân kia của Hạ Bạch đã lui trở về.
Hạ Bạch bị Lận Tường đẩy một cái, đưa vào cửa.
Hạ Bạch cam chịu số phận ngồi xuống: "Mọi người hỏi đi?"
"Cậu và đội trưởng quen nhau từ khi nào?"
"Cậu thích điểm nào của đội trưởng Lăng thế?"
"Vừa gặp đã yêu hay lâu ngày sinh tình?"
"Hai người đi đến bước nào rồi? Đội trưởng có dịu dàng không?"
...
Hạ Bạch: "..."
Hạ Bạch ngơ ngơ, nói: "Tôi có quyền giữ yên lặng, để đội trưởng trả lời câu hỏi của mọi người."
"..."
Hoa Hạo Minh quay đầu nhìn về phía Dương Mi, "Ai bảo cậu hỏi vấn đề riêng tư như vậy?"
Nói xong anh ta nhìn về phía Hạ Bạch: "Chúng tôi muốn biết cậu và đội trưởng ở quen nhau từ lúc nào? Cậu thích thích điểm nào của đội trưởng Lăng? Thi thể của anh ấy sao?"
Hạ Bạch: "... Mới quen ngày hôm qua, cũng thích thi thể của anh ấy."
Vì phòng ngừa bọn họ hỏi ra càng nhiều câu hỏi, Hạ Bạch nói: "Thật sự vừa mới quen nhau thôi, lần đầu tiên tôi yêu đương, cũng không nói rõ, có thể là vừa gặp đã yêu."
Dương Mi nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có chút hoảng hốt, "Như vậy cũng có thể gọi là vừa gặp đã yêu hả?"
Tỉnh Duyên và Lận Tường đồng thời duỗi dài cổ, giống hai con mèo ngốc hiếu kỳ, "Thế nào?"
Dương Mi: "Khi đó tôi cùng đội trưởng mới ra từ bệnh viện chỉnh hình ở thành phố Tuyền Quảng, đội trưởng bị bác sĩ ác ma tách rời trong trò chơi, khi trò chơi đóng lại, thi thể của anh ấy rơi vãi trong một đống núi thây biển máu, là Hạ Bạch ghép đội trưởng lại."
Hoa Hạo Minh: "Tìm được đáp án rồi. Phải như vậy, nếu không Hạ Bạch sẽ không vừa gặp đã yêu đâu."
"..."
Cảm giác chân tướng.
Hạ Bạch cố gắng giải thich cho mình, "Sau đó tôi lại thích con người của anh ấy."
Hoa Hạo Minh: "Đừng giải thích, lời giải thích của cậu lộ ra vẻ chột dạ lắm."
"..."
Cũng may hai giờ bọn họ đã chuẩn bị xuất phát đi tảo mộ, nếu không còn bị nghi ngờ thêm mấy giờ, Hạ Bạch cũng sẽ hoài nghi tình yêu thuần khiết của mình đối với đội trưởng.
Dương Mi hỏi Hạ Bạch: "Em không đi sao? Em là người nên đi nhất mà."
Hạ Bạch: "Bốn giờ đội trưởng sẽ tới đón tôi."
"..."
Bất ngờ không kịp đề phòng lại ăn một miếng thức ăn cho chó, bọn họ tính là cái gì, mấy người bị đuổi đi cùng với những kẻ đáng ghét đều không quan trọng, Hạ Bạch mới là quan trọng nhất, phải cố ý dẫn người ta đi một mình mới được.
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]