Gác mái một mảnh tối tăm, trên đỉnh có một cửa sổ nhỏ tinh không to bằng ống khói, một vòng ánh trăng hình tròn rơi xuống, mở ra cho gác mái tối tăm một cánh cửa mông lung.
Nơi này có mấy thi thể.
Đám thi thể nằm sát cạnh nhau, xếp hàng dựa vào tường.
Trong tầm mắt rõ ràng nhất là một thi thể, trong tay cầm một quyển sách giáo khoa trung học, bên cạnh là một thi thể nhỏ hơn một chút, cầm trong tay một xe đồ chơi, cái khác ở trong bóng tối thấy không rõ.
Những thi thể này sớm đã hư thối, trên người lại mặc quần áo tương đối sạch sẽ so với thi thể.
Nhìn kỹ hai thi thể có thể thấy rõ kia, có thể nhìn ra dấu vết chúng đã bị khâu lại.
Vốn dĩ Lăng Trường Dạ đang hôn mê, nhìn thấy những thứ này, trái tim anh đột nhiên đập mạnh, đầu đau nhức một trận.
Hạ Bạch.
Cảnh tượng này bỗng nhiên khiến anh nghĩ tới Hạ Bạch.
Vốn dĩ anh thành thạo điêu luyện, bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất an khó hiểu.
Anh vốn nên tỉnh táo phân tích, nhưng anh đã không còn sức lực lực nữa.
Anh nâng bước chân nặng nề, bám mặt tường trở về phòng sách, mang toàn bộ manh mối hôm nay đạt được viết vào trong nhật ký, bao gồm ghi chép chi tiết về ba hồn bảy phách đã đọc được ở trong 《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》, bao gồm gác mái, bao gồm manh mối khác anh đã đọc được ở trong sách mấy ngày nay.
Sau khi viết nhật ký xong, anh cầm lấy một quyển nhật ký khác. Trong lòng nói xin lỗi với Lận Tường, anh xé nhật ký của Lận Tường.
Anh biết có thể Lận Tường đã liều hết sức mới viết được quyển nhật ký không hoàn chỉnh này.
Nhưng trong nhật ký của anh viết đã bị xé nhật ký, anh không Hắc Hoa có nhìn thấy hay không, anh không thể mạo hiểm để Hắc Hoa nhìn thấy, nếu như Hắc Hoa nhìn thấy có người xé nhật ký, nói không chừng trong lòng cũng sẽ nảy ra ý nghĩ ác liệt này, xé cả cuốn nhật ký anh viết ra.
Huống chi ngoại trừ Hắc Hoa, còn có người của hội Thánh Du.
Cẩn thận xử lý vết tích bị xé rách, Lăng Trường Dạ lại lấy ra hai tấm giấy cứng từ trong ngăn tủ phía dưới, viết lại quy tắc phòng sách và quy tắc phòng ngủ.
《Quy tắc lâu đài cổ Hồng Sắc》
1, Ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, nghỉ ngơi khỏe mạnh.
2, Không được ném rác lung tung, kịp thời dọn dẹp rác rưởi, giữ cho lâu đài cổ sạch sẽ gọn gàng.
3, Không cần lớn tiếng ồn ào, mỗi ngày giữa trưa 11 giờ đến 12 giờ, buổi tối 7 giờ đến 8 giờ là thời gian xem TV.
4, Học tập cho tốt, mỗi ngày từ chín đến 11 giờ sáng, 8 giờ đến 9 giờ tối là thời gian học tập, mời đến phòng sách học tập.
5, đi ngủ đúng giờ, buổi tối 8 giờ đến 8 giờ 30 là thời gian đi ngủ, mời đi phòng ngủ nghỉ ngơi đúng hạn.
6, Không được tùy tiện soi gương. Nếu như trong gương không phải nhìn thấy bạn, xin đừng lo lắng, đó là ảo giác xuất hiện của bạn, bạn nhất định là bạn. Nếu như người trong gương nói chuyện với bạn, có lẽ bạn có thể thử nói chuyện với anh ta.
7, Không được lên gác mái! Không được lên gác mái! Không được lên gác mái! Chỉ là không được lên.
《Quy tắc phòng sách trong lâu đài cổ Hồng Sắc》
1, Học tập cho tốt ở phòng sách, không nên đụng vào điện thoại di động.
2, Giữ cho phòng sách sạch sẽ gọn gàng, không được vẽ lung tung.
3, Thời gian học tập lựa chọn sách phù hợp với bạn, mỗi ngày đọc ít nhất hai mươi trang. Sau khi thời gian học tập kết thúc, bạn có thể lựa chọn sách ngoại khóa bạn cảm thấy hứng thú bổ sung học tập, đề cử 《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》.
4, Nhật ký phải ghi chép đúng sự thật, không thể bịa đặt lung tung, nếu như phát hiện có ghi chép giả dối cùng ăn nói linh tinh, có thể tinh thần sẽ xuất hiện vấn đề, không nên tin tưởng.
5, Nhật ký là tổng kết cuộc sống học tập một ngày, sau khi thời gian học tập kết thúc thì viết, viết xong nhật ký thì lập tức rời khỏi phòng sách.
6, Lúc rời đi không cần đóng cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắc nhở mình vào phòng sách học tập.
Anh mang tất cả giấy cứng còn lại đổi xong quy tắc, dọn dẹp xong tất cả rác rưởi, Lăng Trường Dạ tiếp tục đi ăn cơm chiều, ăn cơm chiều xong, sức lực còn lại chỉ đủ anh tê liệt ngã xuống sô pha, mở TV.
Đến tám giờ anh cũng không còn sức đi đến phòng ngủ nữa.
Trước khi ý thức mê man, anh nghe thấy dưới ghế sô pha lại truyền đến tiếng xương ma sát trên mặt đất.
Trong lúc âm thanh này tới gần, anh hoàn toàn mất đi ý thức.
Anh biết, chỉ cần có thể chống đỡ tới chỗ Hạ Bạch, trò chơi này liền phá được.
Lam Nhược Mộng tỉnh lại từ trong mê man, như được cứu chết đuối, phổi nóng rát đau đớn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Anh ta cứ nằm trên giường hít thở bình ổn như vậy, cảm nhận được tình trạng thân thể không ổn.
Hô hấp còn khó khăn và đau đớn hơn lần trước, phổi của anh ta có thể đã nát, thật sự có thể giống như người chơi kia viết, bọn họ đều là lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, anh ta cảm nhận được tử vong trong cơ thể suy bại tan vỡ này, người chơi thuộc phổi kia có thể đã chết.
Bàng quang con mẹ nó nhất định cũng đã chết, anh ta cũng chưa hề đến nhà vệ sinh đi tiểu lần nào, thân thể sưng tấy khó chịu.
Hiện tại lại cho anh ta một cái mộng tinh.
Lam Nhược Mộng nằm đến 8 giờ rưỡi mới rời giường đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Anh ta nhìn thấy phòng ngủ có hai phiên bản, một phiên bản nói cửa nhà vệ sinh phải đóng, một cái nói là muốn mở, anh ta không tìm được chứng cứ chứng minh rốt cuộc cái nào mới là chính xác.
Dựa theo hiểu biết của anh ta đối với trò chơi, nơi này mỗi gian phòng đều có quy tắc, mỗi phần tuân thủ lại có nhiều như vậy, không có khả năng làm trái một cái liền tử vong, hẳn là số lần làm trái chồng đến một con số, mới có thể kích hoạt tử vong.
Trứng gà không thể đặt hết trong một cái giỏ, cho nên anh ta đóng cửa nhà vệ sinh một ngày, mở một ngày.
Hôm qua lúc tỉnh lại, anh ta đang đóng cửa nhà vệ sinh, hôm nay nên mở ra.
Quần áo thay rất chậm, thân thể vụng về cùng khó chịu, để anh ta bực bội không thôi, anh ta phẫn nộ đá tủ quần áo một đá.
Trò chơi đáng chết này!
Từ lúc vừa vào trò chơi anh ta đã bắt đầu bực bội.
Anh ta chán ghét trò chơi như vậy, anh ta thích trò chơi có nhiều người.
Kỹ năng của anh ta có liên quan đến tên của anh ta, nhân sinh như mộng(cuộc đời như giấc mộng), có thể đi vào trong mộng quan sát đời người.
Ngày có suy nghĩ, đêm có giấc mộng, đi vào giấc mộng có thể nhìn thấy ý tưởng cùng bí mật trong tiềm thức mà người ta không muốn người ngoài biết.
Anh ta thích trò chơi nhiều người, anh ta chỉ cần có ban đêm là có thể biết được bí mật và manh mối của tất cả mọi người trong trò chơi.
Anh ta vào trò chơi này, cũng là bởi vì kỹ năng của anh ta, được Dương Nghi sắp xếp vào tìm bí mật của Hạ Bạch.
Một trong những điều kiện lúc ấy Dương Nghi vào hội Thánh Du, chính là muốn hội Thánh Du dốc toàn lực phối hợp với anh ta bắt giữ, nghiên cứu hành động của Hạ Bạch.
Khi nhìn thấy bài đăng tìm kiếm đồng đội của trang viên Hồng Sắc, anh ta đã suy đoán trò chơi này hẳn là có Hoa Hạo Minh và Lăng Trường Dạ, như vậy khả năng có Hạ Bạch cũng rất cao, lập tức để người chơi của hội Thánh Du đi liên hệ người đăng bài.
Có thể là trước đó thất bại quá nhiều lần, lần này anh ta để người kia nói bọn họ là nhóm ba người, tính toán một lần để ba người chơi hội Thánh Du đi, tất phải tìm ra bí mật của Hạ Bạch, hoặc là lấy được máu của anh ta ta.
Bởi vì kỹ năng đi vào giấc mộng của anh ta, nên anh ta đã chọn lấy bí mật của Hạ Bạch.
Vốn dĩ anh ta rất kháng cự nhiệm vụ này, ai mà không biết trong trò chơi trang viên Hồng Sắc này đã có ba nhóm người chơi bị tiêu diệt toàn đội.
Sau đó, trên đường tới đây, hai đồng đội của anh ta không hiểu sao lại chết, đổi thành hai người khác trong hội Thánh Du, một người trong đó lại là Phó hội trưởng mới của bọn họ, anh ta không kháng cự trò chơi này nữa, yên tâm.
Trên dưới hội Thánh Du, không ai không biết vị Phó hội trưởng mới này k.hủng bố và mạnh đến mức nào. Trước khi hắn nhập hội, hội Thánh Du đã không biết có bao nhiêu người chết trong tay hắn. Sau khi hắn nhập hội, tất cả những người khiêu khích hắn, không phối hợp với hắn, cũng đều sẽ điên hoặc là chết một cách ly kỳ.
Hiện tại toàn bộ hội Thánh Du từ trên xuống dưới, không có một ai dám phản kháng hắn, bao gồm cả Dương Nghi mới tới cao ngạo không thôi, bọn họ chỉ là gặp mặt một lần, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Dương Nghi liền chật vật rời đi.
Có Vưu Nguyệt tồn tại, anh ta liền tràn ngập chờ mong đối với trò chơi này.
Hắn là Tử Thần của hội Thánh Du, trước kia đối mặt với hắn chỉ có sợ hãi.
Hiện tại anh ta và hắn thành đồng đội, hết thảy liền trở nên thoải mái.
Nhưng ai biết, trò chơi này lại là như vậy!
Từ khi có kỹ năng này, anh ta ở trong trò chơi liền không động não, hoàn toàn ỷ lại kỹ năng Trộm Mộng này.
Bây giờ bảo anh ta phân tích quy tắc rắc rối phức tạp đã bị sửa tới đổi lui này, anh ta đi đâu biết cái nào là thật cái nào là giả? Trò chơi rách nát này phải chơi như thế nào?
Trong lòng hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng ngủ, anh ta lập tức đi phòng sách học tập.
Mẹ nó, quy tắc phòng sách lại thay đổi!
Đến cùng có bao nhiêu phần quy tắc!
Con mẹ nó cái cửa rách nát này rốt cuộc có cần đóng hay không? Có phải đóng hay không đều sai, trực tiếp dỡ bỏ mới đúng?
Càng thêm bực bội, anh ta đưa tay xé phần quy tắc này, cũng không nhìn kỹ.
Sau khi gác cổng ném vào thùng rác trong phòng sách, anh ta bắt đầu nhiệm vụ học tập hôm nay.
Lúc đầu anh ta ở trong phòng sách nhìn thấy sách thích hợp với mình, anh ta cấp hai đều không đọc xong, muốn xem sách gì?
Sau đó, anh ta nhìn thấy tay của mình thay đổi, già hơn tay của anh ta một chút, thế mới biết anh ta có thân phận trong trò chơi này.
Nhìn đôi tay này của anh ta, cho dù đi học cũng phải tốt nghiệp đại học rất nhiều năm, cho nên không thể xem sách giáo khoa dành cho học sinh, vì thế anh ta tìm một quyển tạp chí tài chính kinh tế để đọc.
Lúc ban đầu anh ta nhìn thấy quy tắc là mỗi lần đọc sách không thể vượt qua hai mươi trang, về sau lại nhìn thấy phải vượt qua hai mươi trang, anh ta vẫn lựa chọn một ngày không xem hai mươi trang, một ngày đọc vượt qua hai mươi trang.
Hôm nay anh ta nên xem trên hai mươi trang.
[Vẫn phải kiếm nhiều tiền thôi.]
[Sau này bọn nhỏ phải ra ngoài học tập lập gia đình, cần rất nhiều tiền. ]
Đây không phải là lần đầu tiên Lam Nhược Mộng nhìn thấy những lời như vậy trong tạp chí.
Trước đó anh ta cũng đã từng thấy.
Đây đại khái là một người trung niên, có một người vợ xinh đẹp dịu dàng, cha mẹ ôn hòa khỏe mạnh, còn có mấy đứa trẻ không biết, cùng nhau ở trong tòa lâu đài cổ này.
Người đàn ông này rất yêu người nhà của anh ta, từ những gì anh ta viết trong cuốn tạp chí này có thể nhìn ra được. Khi anh ta xem cuốn tạp chí tài chính và kinh tế này, anh ta muốn kiếm tiền, anh ta không nghĩ đến bản thân khi kiếm tiền, tất cả đều là kế hoạch cho cha mẹ, cho vợ, cho con cái làm gì.
Anh ta không nhìn ra những tin gì khác.
Xem xong sách là đến phần nhật ký mà anh ta thích nhất, xem nhật ký có chút cảm giác như dùng kỹ năng của anh ta, ở đây có thể nhìn thấy những manh mối mà người chơi khác tra được.
Tùy tiện cầm một quyển trong hai quyển nhật ký, lật đến một quyển mới nhất, đầu tiên trang nhật ký này khiến anh ta kinh ngạc một chút, chờ xem nội dung của quyển nhật ký này, anh ta càng là mở to hai mắt.
[Hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ học tập, tôi xem một quyển sách ngoại khóa, 《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》, trong quyển sách này, tôi thấy được ghi chép cặn kẽ liên quan tới ba hồn bảy phách. ]
Chẳng trách nhật ký dài như vậy, người viết nhật ký đều vô cùng cặn kẽ chép lại hết nội dung giảng giải về ba hồn bảy phách ở trong sách.
Lúc vừa nhìn thấy anh ta nói là ba hồn bảy phách, anh ta đã biết người này có ý gì, anh ta muốn nói những người chơi bọn họ đều là ba hồn bảy phách, nhưng sao có thể, bọn họ là chín người chơi, không khớp với ba hồn bảy phách, từ điểm này có thể trực tiếp phủ định.
Nhưng càng nhìn về sau, anh ta lại càng không thể phủ nhận, thiết lập của ba hồn bảy phách quá phù hợp với tình trạng thân thể của anh ta lúc này.
Anh ta thậm chí có thể nhìn ra chính anh ta là ai trong ba hồn bảy phách, là một trong bảy phách không phải độc, cảm xúc đối ứng là giận.
Anh ta vốn không nóng nảy như vậy, không phải người thích tức giận, nhưng vào trò chơi này liền bắt đầu bực bội, một chút không vừa lòng liền tức giận không thôi.
Phi Độc phụ trách xua tan tà khí trong nước bùn, mỗi đêm anh ta đều cảm thấy thân thể có một luồng khí, có lẽ đang tiến hành công việc trút ra này.
Về phần vì sao bọn họ có chín người chơi, lại có thể đối đầu ba hồn bảy phách, trong nhật ký cũng viết.
[Nếu như vậy, một người không thể có hai phách.]
Đây là một câu nói nhảm, phía trước đều nói người có ba hồn bảy phách, đương nhiên không thể có hai phách.
Câu này là nhắc nhở, anh ta đang nhắc nhở trong bọn họ có người có hai phách, cho nên chín người liền có thể đối ứng với ba hồn bảy phách.
[Ngoại trừ quyển sách này, tôi còn đọc được một số lời không giống như là ghi chép.
"Em gái mới tới rất nhát gan."
"Em trai trông hơi ngốc, nhưng mà cái não nhỏ rất nhạy."
"Tôi phải cố gắng học tập, nếu không sẽ bị bọn họ đuổi kịp."
...]
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]