“Không ngờ lần này từ Thần Ma Cảnh lại có sinh vật dạng người thoát ra,” Sở Lạc nhìn chằm chằm vào cuộn trục, chân mày ngày càng nhíu chặt, “Chẳng lẽ là bản thân Thần Ma Cảnh đã xảy ra vấn đề?”
Sau khi đem vấn đề này truyền đạt cho Liễu Tự Diêu, bên kia trầm ngâm hồi lâu mới gửi đến một đoạn lời từng được Phong trưởng lão nói qua.
“Phong trưởng lão… nghe có vẻ rất quen tai…”
Sở Lạc lẩm bẩm, chợt lấy ra tờ Nguyệt báo Thượng Vi đầu tiên mà mình từng nhận được.
Đây cũng là tờ Nguyệt báo từng bị Thượng Vi Tông thu hồi vì xảy ra sai sót, nguyên nhân là Phong trưởng lão đã sửa đổi bảng xếp hạng bảo khí, năm hạng đầu toàn bộ đều để trống, cho đến nay Sở Lạc vẫn còn giữ tờ báo ấy.
“Thanh Khương sơn, họ Cơ…” Sở Lạc trầm ngâm hồi lâu, rồi tra cứu trong ngọc bài thân phận, tìm ra được Tô Uyển.
Từ sau khi được nàng giới thiệu gia nhập Đội Lôi Đình, những ngày yên ổn của Tô Uyển cũng chấm dứt. Giờ đây nàng đang theo chân các thành viên đội Lôi Đình đi khắp nơi thu hồi vật phẩm rò rỉ từ Thần Ma Cảnh.
Nhìn hình ảnh trong truyền ảnh phù, dáng vẻ nhếch nhác thê thảm, hẳn là vừa mới trải qua một trận chiến.
“Ngươi hỏi về họ Cơ, yêu xà ở Thanh Khương sơn à?” Tô Uyển thoáng kinh ngạc, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Ta không biết nhiều lắm, nhưng khi Yêu đế tiền nhiệm còn tại vị, Thanh Khương sơn từng có địa vị rất cao trong Yêu vực, bởi huyết mạch bọn họ rất cường đại.”
“Hồi nhỏ ta từng nghe các trưởng lão trong Động Dệt Nguyệt luận bàn về huyết mạch, yêu tộc chúng ta cũng là chủng tộc cổ xưa, lịch sử có thể truy ngược đến thuở trời đất sơ khai. Cho nên trong yêu tộc, nếu có người sở hữu thiên phú vượt xa thường nhân, huyết mạch ấy nhất định rất cổ xưa, có khả năng còn pha lẫn huyết mạch thần linh.”
“Vậy tức là huyết mạch của họ Cơ cũng rất cổ xưa sao?” Sở Lạc hỏi.
Phía đối diện, Tô Uyển gật đầu: “Chuyện đó là chắc chắn. Có điều, ta cũng chỉ mới nghe gần đây thôi, rằng từ sau khi Tân yêu đế đăng vị, tộc Cơ ở Thanh Khương sơn lại vô duyên vô cớ mà biến mất.”
Nói chuyện xong với Tô Uyển, Sở Lạc hồi tưởng lại con yêu xà gặp trong Phật tự treo ngược, dường như chính là người của Cơ tộc ở Thanh Khương sơn.
Nếu vậy thì, huyết mạch của họ Cơ hiện giờ, chỉ còn lại một mình nàng ta mà thôi. Nếu những gì Phong trưởng lão nói là thật, rất có thể chính Cơ Tường đã tiến vào Thần Ma Cảnh, gây ra bao nhiêu dị biến ấy.
Thu lại dòng suy nghĩ, nàng nhớ đến chiếc hộp gỗ sơn đen mình nhìn thấy trong ngày hôm nay.
“Nếu ta cảm nhận sai, trong đó không có vật nào từ Thần Ma Cảnh thì tất nhiên là chuyện tốt. Còn nếu không sai… tin rằng vị công tử Phong gia kia hẳn có thể ứng phó được.”
—
“Cứu… cứu ta…”
Đêm xuống, Phong Dự Mạc dừng chân nghỉ ngơi giữa rừng, chợt một giọng nói vang bên tai hắn.
Âm thanh ấy không rõ phát ra từ đâu, đến cả thần thức phóng ra ngoài cũng không tra xét được manh mối.
Phong Dự Mạc mở bừng mắt.
“Nơi này… tối quá… cứu ta… công tử, xin cứu ta với…”
Giọng nữ run rẩy, ẩn chứa nỗi sợ hãi vô biên.
Phong Dự Mạc lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Không có gì dị thường, chỉ có một con ch.ó hoang bình thường đang ngơ ngác ngó về phía này.
“Lang quân, chỗ này tối quá, chàng có thể giúp ta không?”
Sau một thoáng trầm mặc, Phong Dự Mạc lấy từ không gian trữ vật ra chiếc hộp gỗ sơn đen, giọng nữ nhân kia bỗng trở nên rõ ràng hơn, như thể vang lên sát bên tai.
“Hoặc là… lang quân vào đây bầu bạn với ta, ta sẽ không còn sợ nữa…”
Trên hộp gỗ sơn đen, từng đạo pháp trận phong ấn phát sáng rực rỡ, hiển nhiên bên trong vật kia đang xung kích phong ấn.
Tiếng động truyền ra từ bên trong khiến chiếc hộp bắt đầu rung lên. Phong Dự Mạc nhíu chặt mày, lập tức đốt hương, liên hệ với tổng bộ.
“Thứ lần này cần chuyển là cái gì vậy?”
Người ở đầu bên kia quang mạc quay sang nhìn.
“Lục ca? Sao thế, vật cần chuyển có vấn đề à?” Người Phong gia kia thấy chiếc hộp gỗ đen run rẩy trong tay Phong Dự Mạc, vội nói: “Đệ đi tra ngay.”
Trong lúc chờ đợi, Phong Dự Mạc lại lấy ra một lá bùa phong ấn, định dán thêm lên hộp để gia cố phong ấn.
“Cạch—”
Hộp gỗ sơn đen đột nhiên mở ra, một bàn tay trắng bệch mảnh mai, móng tay sơn đỏ như máu vươn ra từ trong hộp, chộp lấy cổ tay Phong Dự Mạc đang cầm lá bùa.
Phong Dự Mạc theo bản năng vận linh lực, nhưng chưa kịp làm gì, bàn tay kia đã nhanh chóng kéo hắn vào trong hộp.
“Tra được rồi, lục ca. Thứ đó được một nữ tu kỳ Trúc Cơ đưa đến Phong Hành Cục, đặt cọc một trăm linh thạch thượng phẩm. Theo quy định, chúng ta không thể tự ý kiểm tra vật khách hàng gửi, chỉ cần xác nhận phong ấn hoàn hảo thì... Lục ca? Lục ca, huynh đâu rồi?”
Người Phong gia trong quang mạc nghi hoặc đảo mắt nhìn quanh. Hương cháy hết, quang mạc liền tắt.
—
“Trên đường đi Nam Hải, tiện thể tìm mấy thứ thất lạc từ Thần Ma Cảnh đi, mỗi thứ đều có thể tăng thêm chút độ tín nhiệm. Dù sao, nếu thật như Lão Phong nói, muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải có người tiến vào Quỷ Cảnh, mà người đó khả năng là ta rồi.”
Sở Lạc vươn vai, rời khỏi khách điếm, dọc đường đi về phương Nam, bỗng có một con ch.ó hoang từ góc đường lao ra, lướt ngang qua chân nàng.
“Nhìn đường chứ, nhóc chó con!” Nói xong, Sở Lạc chợt khựng lại, ánh mắt dừng trên chiếc hộp gỗ đen đang ngậm trong miệng con ch.ó kia.
Sau khi đoạt lại chiếc hộp từ miệng chó hoang, Sở Lạc nhìn phong ấn trên hộp đã bị phá hủy, do dự một lát rồi mở hộp ra.
Bên trong đặt hai ba chục con d.a.o với hình dạng khác nhau, phía dưới cùng còn lót một mảnh da.
“Da người à.”
Sở Lạc đưa tay sờ vào, rồi nhíu mày.
“Rõ ràng khi nãy còn cảm nhận được khí tức của Thần Ma Cảnh, sao giờ lại không thấy nữa? Là ảo giác, hay khí tức quá yếu nên đã tản mất rồi…”
Ngay khi Sở Lạc định kiểm tra kỹ hơn những con d.a.o kia, vài thân ảnh đeo mặt nạ La Sát từ trên không hạ xuống bên cạnh nàng.
“Sở cô nương, đây là vật mà Phong Hành Cục chúng ta đang vận chuyển, mong cô nương hoàn vật, đồng thời theo chúng ta một chuyến về cục.”
“Được thôi. Có điều lúc ta nhặt được hộp này, phong ấn trên đó đã không còn rồi.”
Sở Lạc bình tĩnh giải thích, sau đó theo họ quay về Phong Hành Cục. Chính vì thái độ hòa nhã của nàng, nên đối phương cũng tiết lộ thêm cho nàng một ít tin tức.
“Phong gia công tử kia mất tích rồi à?”
Người trả lời nàng gật đầu. Chẳng bao lâu sau, có người theo lời Sở Lạc, đưa con ch.ó hoang từng ngậm hộp kia đến.
“Dùng thuật Sưu Hồn, xem nó nhặt được hộp gỗ ở đâu.”
Người Phong gia thi triển pháp thuật, một màn sáng hiện lên trước mắt mọi người, hiện ra cảnh con ch.ó hoang bị Sở Lạc đoạt mất chiếc hộp.
Tiếp tục lần ngược lại, trong khu rừng, con ch.ó ngậm lấy chiếc hộp gỗ đen nằm trên mặt đất.
Tiếp tục truy tìm, hình ảnh Phong Dự Mạc xuất hiện trong màn sáng.