"Nhưng em lại lo lắng Tiểu Băng còn quá nhỏ, sau khi em kết hôn, nhà trai sẽ đối xử không tốt với Tiểu Băng, nên mới muốn khảo sát nhiều hơn một chút, muốn tìm một người hào phóng, đáng tin cậy lại tốt với Tiểu Băng. Em định đợi sau khi qua lại một thời gian dài mới kết hôn, là do họ tự mình không đợi được, liền nói em lừa gạt họ. Chẳng phải là do họ quá vội vàng sao?"
"Hơn nữa em cũng không hề ép buộc ai? Chắc chắn là họ thấy em không muốn gả cho họ lại bằng lòng gả cho anh, tâm lý không cân bằng nên mới nghĩ đến việc gây rối, làm mất mặt Đào gia."
"Mẹ, đều tại con, đều là do con đã làm gánh nặng cho mẹ!"
Thái Điềm Băng cũng khóc lóc ôm lấy mẹ, hai mẹ con như có nỗi oan ức trời biển, cứ thế ôm nhau khóc.
"Thôi đi Tiểu Băng, chuyện này suy cho cùng đều là lỗi của mẹ. Là mẹ đã không xử lý tốt vấn đề của mình mới hại con không thể tổ chức đám cưới đàng hoàng."
"Nguyên Điền, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của người làm mẹ này. Hai người có thể không vì chuyện của em mà liên lụy đến Tiểu Băng được không? Em bây giờ sẽ đi cùng họ, vấn đề của em em sẽ tự mình xử lý, không làm phiền hai người."
Nói rằng trong lòng Đào Nguyên Điền không có tức giận, đó là không thể nào.
Chuyện này đến một lần thì thôi đi, lại không quá vài phút lại đến một lần nữa. Đây không phải là cho mọi người xem trò cười của Đào gia sao.
Nhưng thứ nhất, bộ dạng hoa lê đẫm mưa của Hồ Nhân thật sự làm người ta thương tiếc, đặc biệt là bà còn có một khuôn mặt tám phần tương tự với Nghê Giai Thấm. Thứ hai, lời nói của Hồ Nhân ông cũng rất hưởng thụ.
Nhiều người như vậy đều không chiếm được Hồ Nhân, lại cố tình bằng lòng gả cho ông, chẳng phải chứng tỏ ông mạnh hơn những người này sao?
Đào Nguyên Điền liền giống như một con gà trống chiến thắng tất cả các con trống khác, lòng tự trọng được thỏa mãn một cách cực đại.
Dù Hồ Nhân yêu tiền của ông thì đã sao, dù sao ông có rất nhiều tiền, nhiều đến mức đủ để Hồ Nhân cả đời một lòng một dạ đi theo ông.
[Mạch não của Đào Nguyên Điền cũng thật kỳ lạ. Ông ta cảm thấy Hồ Nhân vì tiền mà ở bên ông ta ngược lại càng dễ kiểm soát, sẽ không quản đông quản tây với ông ta, cũng sẽ không giống như Nghê Giai Thấm trước đây, cố chấp đến mức chỉ vì ông ta muốn cho Nghê Giai Thấm nuôi một đứa con riêng mà đã đòi sống đòi chết.]
[Chờ một chút, con riêng?]
Người An gia cũng nghe đến không hiểu ra sao: Con riêng gì?
[Đào Thanh Tuấn lại không phải là con của Đào Nguyên Điền và Nghê Giai Thấm? Là con riêng của Đào Nguyên Điền và tiểu tam!]
[Nghê Giai Thấm vì bị bệnh nên không thể sinh thêm con, nhưng Đào gia lại bắt buộc phải có con trai. Vừa lúc tiểu tam lúc đó của Đào Nguyên Điền mang thai, kiểm tra ra là con trai. Ông ta liền định đợi sau khi con trai sinh ra thì bế về coi như là do Nghê Giai Thấm sinh, để hoàn thành nhiệm vụ của ông cụ Đào.]
[Nghê Giai Thấm không chịu, nói bà thà rằng ly hôn với Đào Nguyên Điền, đưa Đào Thanh Hủ rời khỏi Đào gia, thành toàn cho ông ta và tiểu tam. Nhưng Đào Nguyên Điền lại không muốn ly hôn với bà, bởi vì ông ta cảm thấy nội tâm mình vẫn còn yêu Nghê Giai Thấm, chỉ là ông ta thật sự không kiểm soát được hành vi ngoại tình của mình mà thôi.]