Nói thật, nếu lúc nhỏ Cố Thần Minh vì lý do viết trong sách mà ghét An Linh, An Linh còn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ Cố Thần Minh đã hai mươi mấy tuổi, còn vì một lý do hoang đường như vậy mà muốn cả An gia phải chôn cùng, vậy thì hắn chắc chắn là có bệnh nặng rồi.
Dù có muốn viết về nam chính điên cuồng, cũng không thể thật sự lôi một tên tâm thần ra đây được, đúng không?
Liên tưởng đến sự kiện thiếu gia thật giả lần này, An Linh càng khẳng định rằng tiểu thuyết và hiện thực có sự khác biệt.
An Linh cảm thấy dù tiểu thuyết gốc có viết như vậy, nhưng Cố Thần Minh của thế giới hiện thực cũng không đến mức não tàn như thế, chắc chắn còn có nguyên nhân gì đó cụ thể hơn.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ An Linh không thể dùng máy dò nhân vật để tra Cố Thần Minh!
Tại sao lại cố tình không tra được nam nữ chính chứ!
An Linh không từ bỏ mà thử lại một lần nữa, vẫn không được.
[A a a a a tại sao vẫn không được!]
[Sao thông tin của Cố Thần Minh nhà hắn lại quý giá hơn người khác vậy! Có kênh khiếu nại nào không, tôi muốn khiếu nại cái máy dò này phân biệt đối xử nhân vật!]
Lúc này, người An gia cũng vừa ăn tối xong, đang tụ tập ở phòng khách nghỉ ngơi. Đây cũng là một thói quen ngầm hiểu của An gia. Mỗi ngày sau bữa tối, khoảng một tiếng, mọi người sẽ ở lại phòng khách chứ không lập tức về phòng.
Cũng không nhất thiết phải nói chuyện, dù là xem TV hay thậm chí nằm dài trên sofa cũng không sao. Chỉ cần cả nhà có thể ở bên nhau cũng là một cách để bồi dưỡng tình cảm.
An Linh chính là thuộc hội nằm dài.
Hai tay cô đút túi, giống như một con cá mặn nằm thẳng đơ trên sofa, hai mắt vô thần trông như đang ngẩn người, nhưng thực tế là đang vô cùng bực bội vì không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Thần Minh.
Những người khác trong An gia vì tiếng gào thét trong lòng của An Linh mà theo bản năng quay đầu nhìn cô. Sau khi ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu không ổn, họ lại đồng loạt dời tầm mắt đi.
Người An gia: Nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị phát hiện.
May mà An Linh hoàn toàn không chú ý đến hành động của họ, nếu không đột nhiên bị nhiều người cùng lúc nhìn chằm chằm chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái.
Sau đó, họ lại ăn ý cúi đầu lấy điện thoại ra, mở nhóm chat.
[Cũng không biết bên Thu Niệm thế nào rồi. Cậu ấy đã hứa với mình ngoài việc quay phim ra sẽ không có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào với Cố Thần Minh, chắc là sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?]
Người An gia vừa nghe An Linh lẩm bẩm, vừa phân tích thảo luận trong nhóm.
An Thụ Hải: [Tiểu Linh bây giờ rốt cuộc có thái độ gì với Cố Thần Minh vậy? Sao cha nghe không hiểu gì hết?]
An Quân: [Vẫn còn thích chứ gì? Em ấy trước đây theo đuổi Cố Thần Minh như vậy, sao có thể nói không theo là không theo được.]
An Sùng: [Sao lại không thể?]
An Quân: [Não yêu đương không dễ chữa như vậy đâu!]
An Sùng: [Sao, kinh nghiệm bản thân à?]
An Quân: [...]
Bùi Ngọc Ngưng: [Mẹ cảm thấy chắc là không thích nữa rồi, Tiểu Linh bây giờ hình như rất ghét Cố Thần Minh.]
An Quân: [Không thể nào, vậy tại sao em ấy lại cấm Tiểu Niệm tiếp xúc riêng với Cố Thần Minh? Chẳng phải là vì ghen tuông và lòng chiếm hữu sao?]
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]