Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 979: Chương 979




Tuy có hơi ngại ngùng, nhưng Lý Tâm Đồng vẫn khẽ gật đầu: “Hình như… có một chút.”

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm: “Gì mà ‘hình như một chút’? Tớ thấy ánh mắt cậu dán chặt lên người Tần Mạc nãy giờ, có rời đi chút nào đâu.”

Lý Tâm Đồng sững người: “Lộ… lộ rõ vậy sao?”

 “Rõ rành rành luôn ấy!” Cố Vân Tịch gật đầu chắc nịch.

Lý Tâm Đồng biết giấu cũng chẳng được nữa, dứt khoát thừa nhận:  “Thôi được rồi, phát hiện thì phát hiện. Đúng là tớ thích Tần Mạc thật. Thích kiểu rất nghiêm túc ấy. Nếu mà được gả cho anh ấy thì tốt quá…”

Cố Vân Tịch ngạc nhiên: “Cậu nghiêm túc thật à?”

“Dĩ nhiên là nghiêm túc! Đây là lần đầu tiên tớ thích một người nhiều đến vậy. Tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi. Tần Mạc là người có phẩm chất tốt, nếu không thì mọi người đã chẳng làm bạn với anh ấy lâu như vậy. Tớ còn âm thầm tìm hiểu nữa kìa!”

 “Anh ấy có học thức, có kiến thức, có giáo dưỡng, sống rất chừng mực. Xuất thân cũng tốt. Nói thật thì… anh ấy và tớ cũng khá xứng đôi đấy chứ.”

Cố Vân Tịch: “…”

Mới có bao lâu đâu chứ?

“Mới quen chưa bao lâu, mà cậu đã tính xa vậy rồi sao?”

Lý Tâm Đồng mỉm cười:  “Tình yêu mà, có những chuyện không thể dùng thời gian để đo lường được. Có người chỉ mới gặp đã cưới mà vẫn sống hạnh phúc cả đời. Nhưng cũng có những cặp bên nhau nhiều năm, rồi cuối cùng vẫn chia tay.”

“Sau khi kết hôn có hạnh phúc hay không, quan trọng là hai người có biết bao dung nhau hay không, chứ không phải yêu nhau bao lâu.”

Cố Vân Tịch: “…”

Nghe cũng… có lý ghê.

“Nhưng mà nhà cậu ở thủ đô, còn Tần gia thì ở Giang Châu. Nếu cậu gả qua đó thì xa lắm đấy.”

Lý Tâm Đồng cười thoải mái: “Xa thì sao chứ? Bây giờ giao thông thuận tiện, liên lạc cũng dễ dàng. Có chuyện gì, chỉ cần một cú điện thoại là tớ có thể lên máy bay về liền.”

 “Tớ biết ba anh ấy là Chủ tịch tỉnh Giang Nam, nhưng vị trí đó đâu phải cha truyền con nối. Ai biết sau này Tần Mạc có ở lại Giang Châu hay không? Biết đâu anh ấy lại phát triển sự nghiệp ở nơi khác thì sao?”

 “Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Cố Vân Tịch không biết nên nói gì nữa.

“Cậu thích anh ấy thì tớ không phản đối gì đâu. Quả thật Tần Mạc là người rất tốt. Trẻ mà chín chắn, lại có trách nhiệm, còn trưởng thành hơn rất nhiều người đàn ông khác.”

 “Nhưng tớ vẫn khuyên cậu nên bình tĩnh một chút. Cậu còn trẻ mà, quen nhau lâu hơn để hiểu rõ nhau cũng không thiệt. Dù gì Tần gia cũng không phải gia đình đơn giản.”

Lý Tâm Đồng bất ngờ cười khúc khích: “Cậu muốn nói là mẹ anh ấy, Diêu Văn Tích, không dễ đối phó đúng không?”

Cố Vân Tịch tròn mắt: “Cái đó mà cậu cũng biết luôn?!”

“Ừm!”

“Cậu tìm hiểu kỹ quá rồi đấy!”

Lý Tâm Đồng cười đầy tự tin: “Chuyện cả đời mà, sao lại không tìm hiểu cho kỹ chứ?”

“Mấy thiếu gia ở thủ đô tớ đều biết rõ tính tình thế nào. So với họ, lần đầu tiên tớ thấy một người như Tần Mạc, tớ đã bị thu hút ngay. Nhưng tớ không phải người hành động bốc đồng. Thích anh ấy rồi, tớ lập tức đi tìm hiểu từ tính cách, học vấn, gia thế... thấy đều phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của mình.”

“Bây giờ xã hội cởi mở rồi, đàn ông tốt thật sự rất hiếm. Đã gặp được người xuất sắc như vậy thì phải nắm chặt, không thì sẽ bị người khác cướp mất!”

Cô gái này đúng là lý trí và thấu đáo. Đã suy nghĩ được đến mức này rồi, Cố Vân Tịch thật sự không còn gì để phản bác.

“Nếu cậu tìm hiểu rồi, chắc cũng biết mẹ anh ấy rất mạnh mẽ, đúng không? Nếu sau này cậu thành con dâu bà ấy, không sợ bị áp chế à? Đừng quên, Diêu Văn Tích không chỉ là mẹ chồng tương lai của cậu, mà còn là phu nhân của người đứng đầu tỉnh Giang Nam. Thân phận và địa vị đều không đơn giản.”

Lý Tâm Đồng bật cười, ánh mắt chẳng mảy may sợ hãi:“Thì đã sao? Mẹ tớ cũng chẳng phải người dễ bắt nạt! Bà ấy nói rồi, chuyện mẹ chồng thì để bà ấy lo. Bất kể đối phương có thân phận gì, thì mẹ tớ – đương kim phu nhân của Lý gia – cũng không thua kém ai. Đến lúc đó, ai chỉnh ai còn chưa biết đâu!”

Cố Vân Tịch: “…”

Có một người mẹ mạnh mẽ thế này, đúng là đáng ghen tị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.