Hai cô nàng này chính là fan cứng của Hàn Hi. Từ hồi còn học cấp ba chung với Cố Vân Tịch, đã mê mệt nam thần đến không dứt ra được. Bây giờ có cơ hội gặp người thật, lại còn ở khoảng cách gần thế này, nếu không tranh thủ “hốt” chút lợi lộc thì đúng là thiệt thòi cho cả tuổi thanh xuân!
Tần Mạc liếc mắt nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ, khóe miệng giật giật: “Hai người lại tính làm chuyện gì mờ ám thế?”
Tưởng Hân Lôi cười khúc khích: “He he, đây là bãi biển mà! Ở biển thì phải làm gì? Tất nhiên là đi bơi rồi! Mà đi bơi thì mặc gì? Dĩ nhiên là đồ bơi chứ, đúng không?”
Tần Mạc hơi giật giật khoé mắt, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“Mấy người… đừng nói là…”
Lương Đầu cắt ngang, rất thẳng thắn: “Bọn tớ chỉ muốn nhìn Hàn Hi mặc đồ bơi thôi mà! Có gì to tát đâu?”
Tần Mạc: “…”
Lý Tâm Đồng: “…”
Tưởng Hân Lôi tiếp lời: “Đúng đó! Đây là cơ hội ngàn năm có một! Không thể bỏ lỡ được đâu!”
“Bình thường Hàn Hi lạnh lùng lắm, kiểu như nam thần bước ra từ trong sách ấy! Mỗi lần gặp đều thấy anh ấy lịch sự, nhã nhặn, nhẹ nhàng, cứ như thể không dính chút bụi trần nào… Nếu đời này được tận mắt nhìn anh ấy mặc đồ bơi một lần, tớ thấy mình cũng mãn nguyện lắm rồi!”
Tưởng Hân Lôi nói xong, vẻ mặt hoàn toàn đắm chìm trong ảo mộng.
“Không biết anh ấy có cơ bụng không nhỉ? Chắc chắn có! Mà còn đẹp nữa ấy chứ…”
Cái kiểu “mê trai lộ liễu” ấy khiến Tần Mạc thật sự không biết nên nhìn chỗ nào cho đỡ xấu hổ.
Còn Lý Tâm Đồng, mặt cũng đỏ bừng. Cô bất giác liếc sang Tần Mạc, khụ khụ vài tiếng…
Nói đến hình tượng “nho nhã, điềm đạm, phong thái công tử”… thì thật ra Tần Mạc cũng thuộc kiểu đó. Chỉ là anh ta không lạnh lùng kiểu “thần tiên” như Hàn Hi, mà là kiểu mang khí chất quý phái, chín chắn hơn người.
Vậy… nếu Tần Mạc mặc đồ bơi thì sẽ trông thế nào nhỉ…
Nghĩ tới đây, mặt Lý Tâm Đồng càng đỏ hơn, vội vàng xua ngay mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Lương Đầu đứng bên thấy sắc mặt cô đỏ lên thì trêu: “Tâm Đồng, mặt cậu đỏ quá kìa!”
“Hả? Thật sao?” Lý Tâm Đồng giật mình, vội đưa tay che mặt.
Tưởng Hân Lôi lập tức sáng mắt: “Cậu cũng muốn ngắm Hàn Hi mặc đồ bơi đúng không?!”
Tần Mạc hơi khựng lại, ánh mắt bất giác nhìn sang cô.
Lý Tâm Đồng hoảng hốt: “Không… không có! Mình không có! Cậu nói bậy gì thế!”
Cô cuống quýt nhìn Tần Mạc, vội giải thích: “Bạn… bạn đừng nghe cậu ấy nói lung tung, mình… mình thật sự không nghĩ như vậy đâu…”
Tưởng Hân Lôi ngẩn ra, rồi như bừng tỉnh: “Ơ… khoan đã… sao cậu lại giải thích với Tần Mạc? Hàn Hi là thần tượng mà! Mê ảnh thì có gì sai? Có liên quan gì đến Tần Mạc chứ?”
Nói đến đây, cô nàng như phát hiện ra điều gì đó, trợn tròn mắt: “Àaaaa! Mình hiểu rồi! Mình hiểu rồi!”
Lý Tâm Đồng hoảng loạn thật sự, tim đập thình thịch. “Cậu… cậu hiểu cái gì chứ?”
“Cậu là muốn xem Tần Mạc mặc đồ bơi, đúng không?!”
“AHAHAHAHAHA…” Lương Đầu cười nghiêng ngả bên cạnh.
Lý Tâm Đồng mở to mắt, mặt đỏ như gấc, hết nhìn Tần Mạc rồi lại nhìn sang hai người bạn đang cười nghiêng ngả, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.
“Mấy cậu… đừng có nói bậy! Mình… mình đánh mấy cậu bây giờ! Không cho nói nữa!”
Ba cô gái vừa đùa vừa chạy, tiếng cười vang khắp bãi biển.
Tần Mạc đứng tại chỗ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn theo bóng Lý Tâm Đồng đang luống cuống bỏ chạy. Không hiểu sao, tâm trạng anh ta bỗng dưng thấy nhẹ nhàng, thoải mái đến lạ.
…
Chẳng mấy chốc, mọi người cũng lần lượt ra bãi biển. Chiều tà trên biển đẹp dịu dàng, ánh nắng vàng rực như rót mật. Mọi người cùng nhau nướng thịt, uống bia, nói cười rôm rả, thật sự rất thư giãn và dễ chịu.
…Tất nhiên, trừ mấy xiên thịt bị Cố Hy Nhiễm nướng cháy đen sì.
Những cảm xúc vụng dại trong lòng Lý Tâm Đồng không qua nổi ánh mắt sắc bén của Cố Vân Tịch. Cô nàng nháy mắt cười ranh mãnh, dùng khuỷu tay huých nhẹ: “Cậu thích Tần Mạc rồi đúng không?”