“Làm gì có chuyện đó! Theo đuổi idol chẳng qua chỉ là mê trai nhất thời thôi. Hôm nay thích người này, mai lại mê người khác, sao mà đến mức muốn ngủ với thần tượng chứ?”
Lục Hạo Đình cười khẽ: “Có gì mà không thể? Giờ nhiều đàn ông tệ lắm, có tí tiền thì vênh váo, suốt ngày nghĩ con gái yêu mình chỉ vì tiền.”
“Nói chuyện tiền bạc thì bảo con gái thực dụng, ngủ với người ta lại nói dễ dãi. Vậy chi bằng theo idol cho lành! Mua cái vé xem ca nhạc là thấy idol hát hò vì mình. Không thì nằm nhà đắp chăn, bật phim lên xem, idol lại còn đẹp trai ngời ngời. Còn gì thích hơn?”
“Mà điều quan trọng nhất là…” Anh nhướng mày, cười xấu xa: “Ngủ với idol xong còn khoe được. Chứ ngủ với bạn trai thì khoe cái gì?”
Giang Minh Hàn: “…”
Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì nhìn nhau, cùng im lặng giơ tay bái phục. Tư duy kiểu này đúng là… quá đỉnh!
Giang Minh Hàn đơ toàn tập, hoàn toàn không biết phản bác kiểu gì.
Lục Hạo Đình vừa hả hê vì đã giúp vợ “xả giận”, vừa vui vẻ cắt một miếng bít tết đưa đến bên miệng Cố Vân Tịch. Cô nàng nhịn cười đến sắp nội thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn rồi thong thả nhai như đang thưởng thức rượu vang.
Ngoại trừ Giang Minh Hàn đang bối rối, cả nhóm đều vui vẻ tận hưởng chuyến bay đến biệt thự Vọng Hải.
…
Biệt thự Vọng Hải rộng đến hai ngàn mét vuông, bốn tầng lầu, trước mặt là bãi biển, sau lưng là vườn hoa cùng sân golf – xa hoa đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Lục Hạo Đình nói: “Mọi người về phòng nghỉ một chút, chiều ra biển nướng BBQ!”
Mấy cô gái thì khỏi nói, hừng hực khí thế, chẳng ai muốn nghỉ ngơi gì cả.
Lương Đầu và Tưởng Hân Lôi giờ đã thành “fan cuồng” của Hàn Hi, hai cô bám lấy anh như keo, rót trà bưng nước nhiệt tình khỏi chê, khiến Giang Minh Hàn đứng bên nhìn mà ghen đỏ cả mắt.
Chuyến này ngoài mấy anh em của Lục Hạo Đình còn có Đường Dục, Cố Tịch Nhiễm, Lý Tâm Đồng, Tần Mạc, và tất nhiên là có cả Hàn Hi, tiếc là La Chu bận việc nên không đi được.
Sau khi mọi người chia phòng, Tần Mạc vừa bỏ hành lý xuống thì điện thoại reo. Là tin nhắn từ mẹ anh ta – Diêu Văn Tịch: “Hôm nay con đi đâu? Có phải lại đi tìm con bé Lạc Vũ Vi không?”
Tần Mạc thở dài, nhắn lại:
“Không. Con đang đi chơi với mấy người bạn, ở biển.”
Tin nhắn tiếp theo tới rất nhanh: “Bảo con bé về nhà một chuyến, mẹ có chuyện cần hỏi.”
Anh ta nhìn dòng chữ hồi lâu mới nhắn lại ba từ: “Chuyện gì vậy?”
“Bạn trai của nó rốt cuộc là ai? Sao lại có thể vào được tiệc của Đường gia? Không phải là vệ sĩ à? Hay lại tìm được chỗ nào ‘leo cao’ rồi?”
Tần Mạc im lặng rất lâu, rồi nhắn lại: “Vũ Vi đã rời khỏi nhà mình rồi. Sau này mẹ đừng quản chuyện của cô ấy nữa.”
Tin chưa gửi đi được bao lâu thì cuộc gọi của mẹ anh đã đến.
“Con nói vậy là sao? Nó là do mẹ nuôi lớn, chẳng lẽ mẹ không có quyền hỏi?”
Tần Mạc day trán, giọng trầm xuống: “Mẹ à, Vũ Vi giờ không còn liên quan gì đến nhà mình nữa. Hồi đó chính mẹ đuổi cô ấy đi, lúc ấy mẹ không phản đối, giờ lại để tâm làm gì?”
Diêu Văn Tịch giận dữ hét lên: “Gì mà mẹ đuổi đi? Mẹ đuổi nó đi bao giờ?”
“Phải phải… là Vũ Vi tự đi, là mẹ cho phép cô ấy rời đi. Nhưng lúc ấy tình cảnh thế nào, mẹ rõ hơn ai hết. Gần như là bị ép trắng tay rời khỏi nhà. Bao nhiêu năm qua cô ấy chăm sóc mẹ, giúp đỡ nhà mình biết bao nhiêu chuyện, cô ấy không nợ ai cả. Sau này mẹ đừng làm khó cô ấy nữa, cô ấy không còn là người của nhà mình rồi.”