Sau buổi tiệc nhận người thân của Đường gia, Đường Dục chính thức trở về với danh phận chính thức, trở thành thành viên của Đường gia. Bên phía Lục gia đang chuẩn bị hôn lễ cho Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình, còn bên Đường gia cũng đang bận rộn chuẩn bị đám cưới cho Đường Dục và Cố Hy Nhiễm.
Về phần Dương Khang Minh và mụ già Cố Băng Nhan thì vẫn chưa bị “xử lý” triệt để, nhưng với sự có mặt của cả Đường Dục lẫn Lục Hạo Đình, chưa kể còn có sự hỗ trợ từ đại thần siêu cấp Gia Cát Nguyệt Hoa thì hai chị em Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm thật sự chẳng còn việc gì để làm.
Trong khu vườn của Đường gia, hai cô nàng đang nằm trên ghế tựa bên hồ nước, nhàn nhã hóng gió, sống như thể “về hưu non”.
“Chán chết mất thôi! Nhiều anh trai quá, lại còn toàn dạng siêu cấp đại lão, thiệt ra cũng không phải chuyện tốt… Em sắp thành phế vật được nuôi từ đầu đến chân rồi đây nè!”
Cố Vân Tịch nằm xoài ra, lật người một cái, giọng đầy uể oải.
Cố Hy Nhiễm ngồi cạnh đang chăm chú nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nghe vậy thì bật cười:
“Chị thì thấy rất ổn mà! Cuối cùng cũng được sống cuộc đời bình yên, không quan tâm thế sự, chuyên tâm theo đuổi nghiệp bếp núc.”
“Có nhà ổn định, có căn bếp siêu to khổng lồ, nguyên liệu thì dùng hoài không hết, mấy chuyện phiền phức cứ để mấy ông anh xử lý đi, chị chỉ muốn làm hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ đảm) thôi.”
Cố Vân Tịch nhìn bộ dạng hào hứng nghiên cứu công thức nấu ăn của cô chị, khóe miệng co giật: thật lòng mà nói, với tay nghề nấu nướng của chị ấy thì… miễn bình luận!
Đúng lúc đó, Đường Phong bưng hai ly nước trái cây đi tới, đưa một ly cho Cố Hy Nhiễm, một ly đưa cho Cố Vân Tịch.
Cố Vân Tịch uống một ngụm, nhìn cậu bé đáng yêu vừa ngầu vừa ngoan trước mặt, hỏi với vẻ tò mò: “Cục cưng, mẹ con học nấu ăn từ ai vậy?”
Đường Phong nhoẻn miệng cười, lễ phép trả lời: “Mẹ con là tự học thành tài đó ạ!”
Cố Vân Tịch: “……”
Cô nhướng mày nhìn thằng bé: “Thế ba con với các chú con đi đâu rồi? Từ nãy đến giờ chẳng thấy bóng dáng ai cả.”
Đường Phong ngồi xuống, phe phẩy cái quạt mini, lúc thì quạt cho Cố Vân Tịch, lúc lại quạt cho mẹ mình – Cố Hy Nhiễm.
“Chú cả bảo ba con nghèo quá, nói là tuy con gái Cố gia không cần Đường gia nuôi, nhưng Đường gia cũng không thể nghèo kiết xác như vậy được! Như thế thì không xứng với mẹ con. Thế là ba con đi kiếm tiền rồi!”
Cố Vân Tịch nhướng mày, bắt đầu thấy hứng thú: “Ba con đi kiếm tiền á? Ổng không thiếu tiền mà? Sao lại đi kiếm tiền?”
Đường Phong chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ba con đúng là có rất nhiều tiền, nhưng đó là tiền trước đây kiếm được ở bên nhà chú mà. Ba ở đó bao nhiêu năm, tiền bạc không thiếu. Nhưng mà ở đây thì chưa có tiền tiêu. Huống hồ còn phải nuôi vợ nuôi con nên phải đi kiếm tiền, mà còn phải kiếm thật nhiều!”
“Nhưng mà, nhất thời cũng chưa kiếm được nhiều đâu, thế nên… bà đành phải đi cướp tiền của Cố Băng Nhan.”
Cố Vân Tịch: “……”
Chuyện này nghe sao quen vậy ta?
Cô lập tức hăng hái, mắt sáng rực như đèn pha: “Thật á? Họ đang ở đâu? Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt chút đi?”
Nhìn ánh mắt rực lửa đầy phấn khích của cô, Đường Phong khẽ giật giật khóe môi: gì mà xem náo nhiệt chứ? Cô là muốn tham gia vụ cướp thì có!
…
Cùng lúc đó, tại studio của Cố Băng Nhan, bà ta đang trố mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Tiền đâu rồi?
Bà nhớ rõ ràng mà, mấy tài khoản này có đến 20 tỷ (nhân dân tệ) cơ mà! Sao giờ không cánh mà bay?
Bà ta hoảng hốt vội mở các tài khoản khác để kiểm tra, đang gõ bàn phím thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh: “Phu nhân! Có người xông vào…”
Rồi “RẦM” một tiếng, cửa lớn bị đá văng ra.
Lục Hạo Đình và Đường Dục sải bước tiến vào trước.
Thấy Đường Dục, mắt Cố Băng Nhan trợn trừng, đồng tử co lại. Bà ta không thể tin nổi, tên đó rõ ràng đã rơi xuống biển, sao lại còn sống?
“Các người… muốn làm gì? Đây là…”
Chưa nói hết câu, bà ta đã thấy Lục Hạo Đình và Đường Dục nghiêng người tránh sang hai bên, nhường lối cho một người đàn ông mặc áo trắng bước ra.
Người ấy sải bước nhẹ nhàng, hoàn toàn không có chút khí thế uy hiếp, cả người toát lên vẻ nho nhã, dịu dàng. Nhưng không hiểu sao, chỉ vừa nhìn thấy, Cố Băng Nhan đã cảm thấy rợn người, toàn thân run lẩy bẩy.