“Cố Vân Tịch, cô cút ra đây cho tôi! Đồ mặt dày, đây là Lục gia, ai cho cô vào? Mở cửa! Mở cửa cho tôi...”
Lục Hạo Vũ lao đến, túm lấy tay Thẩm Hương Lan đang đập cửa, kéo bà ta lùi lại vài bước.
Thẩm Hương Lan đang đập cửa đầy kích động, bị kéo như vậy thì lảo đảo lùi mấy bước, vội hất tay con ra.
“Con làm gì thế, Hạo Vũ?”
“Đừng đập nữa!” Lục Hạo Vũ giận dữ quát.
Thấy gương mặt lạnh băng đầy phẫn nộ của con trai, Thẩm Hương Lan cau mày: “Con làm sao vậy?”
“Mẹ, con bảo mẹ đừng đập nữa!”
“Dựa vào cái gì? Đây là Lục gia, là nhà của mẹ, mẹ không cho con hồ ly tinh kia đến nhà có gì sai?”
Lục Hạo Vũ gằn giọng: “Sai! Bởi vì đây không phải nhà của mẹ, căn nhà này không phải mẹ mua, chủ nhà cũng không phải mẹ, mẹ lấy tư cách gì đuổi người khác đi?”
...
Thẩm Hương Lan trợn tròn mắt nhìn con trai, hoàn toàn không thể chấp nhận việc con ruột của mình lại vì người ngoài mà nặng lời với mẹ ruột như vậy.
“Hạo Vũ, mẹ là mẹ con mà! Con lại đi bênh người ngoài? Nó cho con uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Con...”
“Chị ấy không cho con uống gì cả. Con rất tỉnh táo, người đang mê muội là mẹ! Con xin mẹ hãy nhìn rõ thực tế, đây là nhà tổ họ Lục, là tổ nghiệp mà ông bà nội con gầy dựng, vinh quang và địa vị của Lục gia là do ông bà xây nên, không liên quan gì đến mẹ cả!”
“Chị ấy là bạn gái của anh cả, là anh ấy đưa về, ông bà nội cũng đồng ý. Họ không đuổi chị ấy, mẹ dựa vào cái gì đòi đuổi người ta?”
Lần đầu tiên Thẩm Hương Lan thấy đứa con ngoan ngoãn của mình nổi giận như vậy, mà từng câu nói đều nhấn mạnh rằng bà chẳng có tư cách gì trong nhà này, không thể làm chủ.
Đây chính là cảm giác mà bà ghét nhất.
Lục gia là đại gia tộc hàng đầu, được gả vào gia đình như thế là giấc mơ của mọi phụ nữ. Bà ta không chỉ là con dâu Lục gia, mà còn là dâu trưởng.
Vốn dĩ, thân phận của bà phải rất cao quý, phải là nữ chủ nhân của Lục gia mới đúng. Những người phụ nữ ngoài kia, gia thế không bằng Lục gia mà vẫn được làm chủ nhà, ai cũng ghen tị.
Vậy còn bà ta thì sao?
Ở trong nhà chẳng có chút quyền lực, muốn mua cái túi hàng hiệu cũng không có tiền, ngay cả con riêng của chồng cũng không sợ bà ta, còn đoạt cả quyền thừa kế từ tay chồng bà ta.
Bà ta chẳng có gì trong tay.
Bà ta ghét cái cảm giác không được bằng người khác, càng ghét cảm giác không thể kiểm soát được ai.
“Lục Hạo Vũ!” Thẩm Hương Lan tức đến hét lên: “Mẹ là dâu trưởng Lục gia, là nữ chủ nhân của căn nhà này. Mẹ không cho cô ta bước vào là đúng! Ai cho phép cô ta qua lại với anh con? Ba con và mẹ đều không đồng ý. Đời này cô ta đừng mơ bước chân vào Lục gia. Cố Vân Tịch, con hồ ly tinh, cút ra ngay...”
“Mẹ!” Thấy Thẩm Hương Lan lại lao lên đập cửa, Lục Hạo Vũ giận quá kéo bà ta lại, lôi bà ta ra xa khỏi phòng của Cố Vân Tịch.
Nhưng Thẩm Hương Lan không chịu, bà giãy giụa, hất tay con trai ra: “Buông ra!”
Lục Hạo Vũ giận đến cực điểm: “Mẹ tỉnh lại đi! Nhà này do ông bà nội làm chủ, ngay cả anh cả cũng không dám trái ý họ, mẹ dựa vào đâu mà ra lệnh? Cố Vân Tịch được ông bà đồng ý cho ở lại, mẹ nghĩ chị ấy dựa vào đâu mà dám ở đây?”
“Chị ấy không liên quan đến mẹ, chị ấy là bạn gái của anh cả, đã được ông bà chấp nhận. Vậy mẹ xen vào làm gì? Tại sao cứ nhất định phải đuổi chị ấy đi, đối đầu với tất cả mọi người? Mẹ không có cái quyền đó, hiểu không?”
“Lục Hạo Vũ! Mẹ là mẹ ruột của con đấy!” Thẩm Hương Lan gào lên.
Lục Hạo Vũ giận dữ: “Con biết! Nếu mẹ không phải mẹ con, con còn chẳng thèm lo đâu!”
“Làm phật lòng anh cả và ông bà nội, mẹ thấy có lợi gì cho mình không?”
Thẩm Hương Lan sững lại.
Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Mẹ suốt ngày than trách, so bì với những phu nhân nhà khác, suốt ngày nghĩ đến chuyện không có tiền mua đồ hiệu. Nhưng mẹ có nghĩ đến không? Ở nhà này, bà nội chưa từng làm khó mẹ. Mẹ có thấy anh cả tài giỏi như vậy, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện đuổi người mẹ kế không có thiện cảm này là mẹ ra khỏi nhà.”
Thẩm Hương Lan nghẹn họng.
“Những người phụ nữ khác phải phục vụ mẹ chồng, hầu hạ chồng như tổ tiên, ngày ngày còn phải đấu đá với tiểu tam, với con riêng. Gia đình họ còn mang cả con riêng về nuôi, nói là ‘dòng dõi không thể lưu lạc bên ngoài’. Mẹ có từng nghĩ, Lục gia đã để mẹ chịu những khổ sở đó chưa?”
Thẩm Hương Lan: “…”