Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 878: Chương 878




Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Vân Tịch, Đường Phong thật sự không nhịn được bật cười:

“Chị Cố à, bộ dạng tham tiền của chị giờ không che giấu được nữa rồi đó!”

Cố Vân Tịch: “…”

Liếc nhìn thằng nhóc bên cạnh, Cố Vân Tịch lườm một cái rõ lâu:

“Chị dễ dàng lắm chắc? Em nói xem, nếu chị không cố mà kiếm tiền, thì nuôi nổi hai tên phá của như các em à?”

Đường Phong: “…”

Lục Hạo Vũ: “…”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt câm nín.

Hình như… đúng là họ xài của cô ấy không ít tiền thật…

Cả hai đều thích học máy tính, lại còn thích học mấy thứ… cực kỳ thử thách…

Chẳng mấy chốc, Cố Vân Tịch đặt máy tính xuống, cùng ngồi với Lục Hạo Vũ, cả hai bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím lia lịa.

Họ liên tục điều tra tình hình của Đông Lâm Quốc Tế.

Cố Vân Tịch quan tâm nhất chính là tình hình tài chính của Đông Lâm, vì đây mới là thứ hấp dẫn cô nhất. Phải biết ở kiếp trước, cô từng chuyển đi một nửa tài sản của mụ đàn bà kia, ép bà ta đến mức phải bùng nổ, thậm chí muốn giết cô. Vậy còn kiếp này thì sao?

Số tiền đó có liên quan gì đến Đông Lâm không?

Hai người mắt sáng rực lên bắt đầu tra cứu thông tin về Đông Lâm Quốc Tế.

Miệng Cố Vân Tịch vẫn còn ngậm một cây kem nhỏ, mắt tròn xoe nhìn màn hình: “Ôi trời, giàu thật đấy! Nhìn mấy phi vụ làm ăn này, chỉ cần nhìn sơ cũng biết họ lắm tiền lắm của.”

Lục Hạo Vũ tặc lưỡi: “Cái hậu thuẫn phía sau chắc cũng không đơn giản đâu. Em thấy mấy vụ này vốn đầu tư ban đầu không lớn, mà cuối cùng lại trúng thầu hết. Có vẻ có người chống lưng rồi.”

Cố Vân Tịch nhướng mày: “Em cũng hiểu chuyện này à?”

Lục Hạo Vũ cười: “Dù sao em cũng lớn lên trong giới hào môn, tai nghe mắt thấy nhiều rồi! Không thấy heo chạy nhưng ít nhất cũng ăn qua thịt heo chứ!”

Cố Vân Tịch: “…”

Không thấy heo chạy nhưng ăn thịt heo?

Câu này sao nghe là lạ?

Nhưng với thân phận của Lục Hạo Vũ, hình như cũng hợp lý. Dù sao cậu ta ăn thịt heo thường xuyên thật, còn chuyện thấy heo chạy thì đúng là chưa chắc.

Cô giật giật khóe miệng.

Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Trong giới có rất nhiều người có gia thế mạnh, họ đều dùng điều đó để kiếm tiền. Với họ, làm ăn chẳng có gì khó, dựa vào quan hệ trong nhà mà mua đất rẻ hoặc đầu tư dự án, sau đó bán lại với giá cao. Nếu quy mô dự án lớn, thì chênh lệch vài chục triệu là chuyện bình thường. Mà tiền này lại còn là tiền sạch, làm ăn đàng hoàng. Với con cháu hào môn thì đây là chuyện thường như cơm bữa.”

“Không phải em nói chứ, người nào sinh ra trong hào môn mà còn sống nghèo khổ, thì chắc chắn là đồ ngốc. Chỉ cần chịu làm việc một chút là không thể nào không có tiền. Có thân phận như thế mà chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể nói là phế vật.”

Cố Vân Tịch gật đầu đồng ý.

“Đông Lâm Quốc Tế đầu tư khá nhiều dự án lớn đấy! Cái trung tâm thương mại này em biết, nổi tiếng ở Đế Đô lắm. Cái này chắc chắn là dựa vào hậu thuẫn để lấy được, em từng nghe bạn học nói giá lấy được siêu thấp.”

Đông Lâm Quốc Tế cũng làm bất động sản, mà bất động sản thì lợi nhuận đó làm được rất nhiều việc, quan trọng là cách vận hành.

Có người có bản lĩnh thì cùng một miếng đất, chi phí mua lại thấp hơn rất nhiều.

Đông Lâm cũng thế. Nếu tra kỹ lịch sử phát triển, thì lúc đầu họ cũng khởi nghiệp từ bất động sản.

Chẳng bao lâu sau, họ phát triển thêm Đông Lâm Dược Nghiệp.

Chậc chậc!

Mắt Cố Vân Tịch sáng rực: “Người đàn bà kia nắm tới bảy mươi phần trăm cổ phần Đông Lâm đấy! Giàu quá đi mất!”

Lục Hạo Vũ: “…”

Đường Phong: “…”

“Các em nói xem, nếu chị nhận người mẹ này, thì có phải chị sẽ được chia 35% không? Trời ơi, bao nhiêu tỷ vậy trời? Giúp chị tính với!”

Đường Phong đáp: “Tối thiểu cũng phải trăm tỷ đấy! Chị Cố, chị phát tài rồi!”

“Ahahahaha, chị thành tiểu phú bà rồi, huhuhu!”

Lục Hạo Vũ: “…”

……

Bên ngoài, Thẩm Hương Lan nghe thấy mấy câu này thì tức đến méo mũi, lập tức xông vào quát: “Cố Vân Tịch, lập tức cút ra khỏi nhà tôi! Ai cho cô tới gặp con trai tôi? Cút ngay!”

Cố Vân Tịch quay đầu liếc nhìn Đường Phong, cậu nhóc nhướng mày đáp lại. Hai người vừa rồi đã biết Thẩm Hương Lan đang đến gần, nên cố tình nói mấy câu đó để chọc tức bà ta.

Quả nhiên, bị chọc điên rồi!

Cố Vân Tịch bĩu môi, liếc nhìn Lục Hạo Vũ, cuối cùng cũng không cãi nhau với Thẩm Hương Lan trước mặt cậu bé. Dù sao cô cũng chỉ đến chơi với Lục Hạo Vũ, thường dạy cậu chút kỹ năng máy tính.

Đứa trẻ này đúng là một mầm non tốt, không thể để Thẩm Hương Lan làm hỏng được.

“Đi thì đi, ai sợ ai!”

Cố Vân Tịch tắt máy tính, nắm tay Đường Phong bước ra ngoài. Nhưng còn chưa để Thẩm Hương Lan vui mừng, thì đã thấy Cố Vân Tịch vênh váo đi thẳng vào phòng Lục Hạo Đình, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Thẩm Hương Lan: “…”

Ngẩn người một hồi lâu, Thẩm Hương Lan mới phản ứng lại, tức giận chạy đến đập cửa:

“Cố Vân Tịch, mở cửa ra! Cô có biết xấu hổ không hả? Tôi bảo cô cút ra khỏi Lục gia! Ra ngoài cho tôi!”

Trong phòng, Cố Vân Tịch và Đường Phong im lặng không nói gì.

Không có ai đáp lời, Thẩm Hương Lan cứ thế đập cửa liên tục, mắng chửi càng lúc càng khó nghe, nhất định phải đuổi bằng được Cố Vân Tịch đi.

Trong phòng bên cạnh, Lục Hạo Vũ vẫn đang ngồi trước máy tính, nghe thấy tiếng mẹ mình gào rú ngoài hành lang, trong lòng cơn giận càng lúc càng khó kiềm chế.

Lúc nãy khi Cố Vân Tịch và mẹ cậu ra khỏi phòng, cửa chưa kịp đóng, nên bây giờ cậu nghe thấy hết.

Cái giọng gào thét chanh chua như mấy bà hàng cá chợ, khiến Lục Hạo Vũ nghe mà…

Cậu đứng bật dậy khỏi ghế, lao ra ngoài như một cơn gió…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.