Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 877: Chương 877




Nếu tất cả những chuyện này đều do người phụ nữ kia gây ra, thì bà ta chẳng khác nào đã hại cả nhà họ. Là kẻ thù chung của tất cả mọi người.

“Vậy còn Vân Tịch thì sao? Có cần lập tức vạch trần không? Nếu để lâu, con bé sẽ càng thêm phản cảm đấy.”

Gia Cát Nguyệt Hoa trầm mặc nhìn đoạn video phỏng vấn, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Tiểu Cửu có vẻ không tin lời bà ta. Vạch trần là chuyện sớm muộn, nhưng tạm thời đừng để bà ta phát hiện ra. Cứ để tôi tìm cơ hội nói với Tiểu Cửu.”

“Người của mình âm thầm điều tra thử xem bà ta đang làm gì ở đây. Gần đây trên mạng có người bôi nhọ Tiểu Cửu, rất có thể là bà ta đứng sau.”

Người đàn ông áo đen nhướng mày: “Ý anh là… nói rõ sự thật với Vân Tịch, rồi gậy ông đập lưng ông?”

Gia Cát Nguyệt Hoa nhếch môi lạnh lùng: “Tại sao không? Dám lấy gương mặt kia để lừa em gái tôi, thì cũng phải chịu bị chính em tôi lừa ngược lại. Tự tin quá hóa ngu, đáng đời!”

Chuyện của Cố Vân Tịch vẫn đang thu hút sự quan tâm cực lớn. Một bên là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, một bên là câu chuyện mẹ ruột – con gái bị bỏ rơi từ nhỏ. Những đề tài này xưa như trái đất nhưng chưa bao giờ hết hot. Vì thế, độ thảo luận trên mạng không ngừng tăng cao.

Mà mức độ nổi tiếng của Cố Vân Tịch và Cố Băng Nhan cũng theo đó mà tăng vọt.

Hai gương mặt ấy, thực sự quá bắt mắt. Dù không muốn chú ý cũng khó.

Người của Đường gia và Lục gia vẫn đang âm thầm điều tra Cố Băng Nhan. Trong khi đó, Cố Vân Tịch vẫn giữ thái độ điềm nhiên, tập trung làm chuyện của mình, không hề bối rối.

Về phần Cố Băng Nhan, để dụ dỗ Cố Vân Tịch lại gần, bà ta bắt đầu tung ra vài thông tin về bản thân.

Mà những thông tin ấy… toàn là khoe khoang!

Ví dụ như: bà ta bị khui ra chính là chủ tịch của Đông Lâm Quốc Tế, tài sản lên đến hàng trăm tỷ, là một nữ cường nhân thần bí và quyền lực, được giới thượng lưu cực kỳ kính nể.

Đông Lâm Quốc Tế là một tập đoàn xuyên quốc gia rất nổi tiếng trong nước, kinh doanh đa ngành nghề. Trong đó, nổi bật nhất là Đông Lâm Dược Nghiệp.

Nhưng so với ở trong nước, thị phần của Đông Lâm ở nước ngoài còn rộng lớn hơn. Chủ yếu làm xuất – nhập khẩu quy mô lớn, nên dân trong nước không mấy ai biết rõ về tập đoàn này.

Nhưng không ai biết không có nghĩa là không mạnh. Chỉ cần nhắc đến “chủ tịch Đông Lâm”, giới kinh doanh phải nể vài phần.

Cố Băng Nhan chủ động để lộ thông tin này ra ngoài, chính là muốn dùng thân phận “nữ cường hào môn” để khiến Cố Vân Tịch phải chủ động tìm đến mình.

Nhưng khi Cố Vân Tịch nhìn thấy tin tức, cô chỉ hơi nhướng mày, môi cong nhẹ.

Ừm, cũng được đấy. Giàu thật.

Mà giàu thì tốt! Không có tiền, mẹ đây làm sao “gài bẫy” bà được?

Ngay khi tin tức chủ tịch Đông Lâm Quốc Tế được lan truyền, mạng xã hội bùng nổ!

“Trời ơi, chuẩn hào môn rồi còn gì nữa!”

“Cười xỉu, cái bà mẹ chồng từng khinh thường cô gái lớn lên từ quê đâu? Giờ dám khinh nữa không?”

“Mới hôm trước còn chê người ta, hôm sau người ta thành thiên kim hào môn. Đúng là tát mặt không trượt phát nào!”

“Các bạn nghĩ sai rồi. Dù Cố Vân Tịch có là thiên kim Đông Lâm, thì cũng chưa chắc sánh được với nhà bạn trai đâu. Là Lục gia đấy! Không biết có phải cái Lục gia đó không…”

“So hay không thì không biết, nhưng thiên kim Đông Lâm mà còn không coi ra gì, vậy thì phải thế nào mới vừa mắt bà mẹ chồng kia? Để con trai bà ế suốt đời đi!”

“Ấy đừng nha! Anh chồng kia còn dễ thương mà! Chắc chỉ là bà mẹ chồng thích gây sự thôi, cho nổ tung luôn đi!”

“Nói thật, mọi người nghĩ Cố Vân Tịch có nhận lại mẹ không?”

Trong phút chốc, dân mạng tranh luận sôi nổi. Mỗi người một ý, kẻ nói nên nhận, người bảo không cần.

“Tôi nghĩ cô ấy sẽ nhận. Dù sao thì điểm yếu của cô ấy chính là xuất thân. Có nhà ngoại hùng mạnh như vậy, chẳng phải tốt quá sao?”

“Nhận làm gì? Cô ấy đâu thiếu tiền! Nhận kiểu mẹ thế này chỉ tổ rước phiền phức.”

“Thiên kim Đông Lâm đấy! Nhận mẹ thì tự nhiên khí chất tăng vài bậc, gả vào Lục gia cũng có thế đứng hơn.”

“Giờ cũng trưởng thành rồi, mẹ thì có hay không cũng không quan trọng nữa!”

Nhìn kỹ thì phần lớn dân mạng nghiêng về phía… nhận lại mẹ.

Cũng phải thôi. Thực tế luôn tàn nhẫn. Miễn có lợi thì sao lại không nhận?

Cùng lắm thì… vui thì nhận, không vui thì từ chối. Dễ như trở bàn tay.

Cố Băng Nhan nhìn những bình luận ấy, trong lòng hơi khó chịu. Rõ ràng phần lớn đều đứng về phía Cố Vân Tịch, mà chẳng ai nói tốt cho mình. Cảm giác này khiến bà ta cực kỳ bực bội.

Nhưng trước mắt, điều bà ta cần là khiến Cố Vân Tịch phải tìm đến bà trước.

Bà ta là mẹ ruột của Cố Vân Tịch. Vậy thì mọi chuyện sau này… sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.

Về phía Cố Vân Tịch, cô lại có hứng thú với Đông Lâm Quốc Tế.

Thành thật mà nói, tập đoàn này ở trong nước khá kín tiếng. Kiếp trước cô cũng không biết đây là sản nghiệp của bà già đó. Doanh nghiệp nội địa không nhiều, nhưng hễ làm cái gì là ra cái nấy, rất bài bản.

Nhớ đến Dương Khang Minh, cô bỗng hiểu ra, thì ra Đông Lâm mạnh là vì có chỗ dựa đó!

Cô ôm laptop, kéo theo Đường Phong đến tìm Lục Hạo Vũ.

“Nhanh, nhanh, nhanh xem xem cái Đông Lâm Quốc Tế này rốt cuộc giàu cỡ nào!”

Lục Hạo Vũ: “…”

“Nhìn chị háo hức như vậy, sao em cứ có cảm giác chị định đi cướp của thế?”

Cố Vân Tịch: “…”

Mình thể hiện rõ thế sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.