Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 876: Chương 876




Dương gia quyền thế cỡ nào thì ai cũng biết. Mà người phụ nữ này lại là mẹ của Dương Tư Thiến, vậy chắc chắn cũng chẳng phải người tầm thường.

Cố Vân Tịch mà có một người mẹ lợi hại như vậy, thì đúng là một rắc rối lớn.

Bất kể giữa hai mẹ con họ thực sự có tình cảm hay không, thì người phụ nữ kia nhất định là muốn đẩy Cố Vân Tịch vào Lục gia. Chỉ có như vậy, bà ta mới có thể mượn tay Cố Vân Tịch để trục lợi.

Chứ không thì, nhận lại con gái để làm gì?

Thế nên, phải nhanh chóng nghĩ cách cắt đứt mối quan hệ giữa Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình, chỉ khi thanh mai trúc mã của anh lên xe hoa, mọi thứ mới được giải quyết ổn thỏa.

Thẩm Hương Lan ôm tâm niệm đó, dốc hết thời gian và công sức để tìm cơ hội tiếp cận Cố Vân Tịch, hoặc là nói chuyện, hoặc là âm thầm đối đầu.

Bên phía Cố Băng Nhan, từ sau khi xuất hiện đến giờ, bà ta không hề có hành động gì bất thường. Vẫn sống yên ổn trong căn biệt thự ở Đế Đô, bên ngoài nhìn vào thì chẳng thấy có điểm nào lạ. Nhưng cả Đường gia lẫn Lục gia đều âm thầm theo dõi bà ta.

Ở một diễn biến khác, bên phía Gia Cát Nguyệt Hoa cũng vừa nhận được tin.

Khi thấy gương mặt của Cố Băng Nhan xuất hiện trên màn hình, anh và người đàn ông áo đen đứng cạnh gần như chết sững tại chỗ!

“…Đây là… dì tôi sao?”

Đôi mắt Gia Cát Nguyệt Hoa lạnh xuống, ánh nhìn sắc bén đến rợn người: “Không. Đây không phải là mẹ tôi.”

Người đàn ông áo đen sững sờ: “Tôi biết… cảm giác đúng là không giống. Nhưng gương mặt đó, sao lại giống mẹ anh như đúc vậy?”

Gia Cát Nguyệt Hoa hừ lạnh: “Bao nhiêu năm nay bà ta không hề có tin tức, ai cũng nghĩ bà ta biến mất rồi. Không ngờ lại xuất hiện ở đây, còn dám dùng gương mặt này để lừa Tiểu Cửu. Thật quá đáng!”

“Anh yên tâm, Vân Tịch rất thông minh, đâu có dễ tin bà ta.”

“Nhưng cũng không thể để bà ta mang gương mặt này khiến Tiểu Cửu sinh phản cảm.” Nguyệt Hoa nghiến răng, giọng phẫn nộ: “Sau này nếu tôi đưa Tiểu Cửu về gặp mẹ ruột, mà mẹ cũng mang gương mặt này… làm sao Vân Tịch chấp nhận nổi?”

Người đàn ông im bặt.

Chuyện này… đúng là khó nói.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Nếu người phụ nữ kia thật sự gây tổn thương cho Vân Tịch, thì đến lúc cô gặp lại mẹ ruột, e rằng chỉ cần gương mặt ấy xuất hiện là đã đủ để cô kháng cự rồi.

“Bà ta là ai?”

Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn màn hình, vẻ mặt chán ghét không chút che giấu.

“Một đứa con riêng của Cố gia, là em gái ruột của mẹ tôi.”

Người đàn ông ngớ người.

Nguyệt Hoa nhìn anh ta, tiếp tục: “Bà ta độc ác, tâm địa hiểm sâu, từ nhỏ đã rất giỏi dùng độc. Hồi trẻ từng thích cha tôi, nhưng ông ấy chỉ yêu mẹ tôi. Vì thế, bà ta từng làm không ít chuyện xấu, bị mẹ tôi trừng phạt vài lần. Sau đó còn bị cha tôi xử lý.”

“Khó mà tin được… bị chỉnh đến vậy mà vẫn chưa chịu an phận?”

Người đàn ông không dám tin: “Dì đâu phải kiểu người nhân nhượng. Nếu bà ta xấu xa thật, dì chắc chắn đã ra tay rồi.”

Nguyệt Hoa lườm anh ta: “Theo tính cách mẹ tôi, dĩ nhiên sẽ xử lý dứt điểm. Ít nhất cũng không để bà ta có cơ hội lật mình. Mà thực tế, năm đó bà ta đúng là không phải đối thủ của mẹ tôi. Nhưng… Cố gia lúc đó lại kiên quyết bảo vệ.”

“Anh cũng biết rồi đấy, ở nơi chúng ta, con gái rất hiếm, luật pháp cũng luôn đứng về phía phụ nữ. Các đại gia tộc lại càng có xu hướng dung túng. Hồi ấy, cả thế hệ đó của Cố gia chỉ có hai người con gái: mẹ tôi và bà ta. Mẹ tôi quá xuất sắc, nhưng bà ta cũng có tài. Từ nhỏ đã giỏi y thuật, độc thuật lại càng siêu. Cố gia làm sao nỡ phế bỏ một người như thế?”

“Dù là con riêng, là thứ nữ, thì vẫn có thể mang đi liên hôn, hơn nữa, đối tượng chắc chắn không phải hạng xoàng.”

Người đàn ông lặng thinh.

Ngẫm kỹ… đúng là như thế thật.

“Khoan đã…” Người đàn ông chợt nhớ ra điều gì: “Anh từng nói, chỉ có người hoàng tộc mới có thể vượt qua cánh cổng để đến thế giới bên ngoài. Vậy bà ta làm sao qua được? Và đã qua từ khi nào? Có phải… từ lâu đã biết đến Vân Tịch?”

Lông mày Gia Cát Nguyệt Hoa khẽ nhíu lại, đáy mắt ánh lên vẻ sắc lạnh: “Cậu nói đúng… bà ta đến đây bằng cách nào?”

Người đàn ông nhìn Gia Cát Nguyệt Hoa, ánh mắt nghi hoặc: “Nếu… bà ta đã đến đây từ mười mấy năm trước, thì có khả năng nào… chính bà ta là người đưa Vân Tịch rời đi không?”

Không khí quanh người Gia Cát Nguyệt Hoa lập tức hạ xuống. Chỉ là một hình ảnh phát ra từ màn hình thôi, nhưng sát khí của anh đã gần như tràn ra không kiểm soát được.

“Nếu thật sự là bà ta… tôi sẽ khiến bà ta chết không toàn thây. Còn mấy lão già trong Cố gia bảo vệ bà ta năm đó, tôi cũng sẽ khiến bọn họ biến mất hết!”

Không trách Nguyệt Hoa phản ứng gay gắt như vậy.

Vì nếu đúng là Cố Vân Tịch do người phụ nữ đó đưa đi, vậy thì vết thương năm xưa của mẹ anh ấy rất có thể cũng là do bà ta gây ra. Khiến mẹ anh ấy phải ẩn mình dưỡng thương suốt bao năm, khiến cả Gia Cát gia phải day dứt chờ đợi công chúa nhỏ của hoàng tộc, để rồi mất tích như chưa từng tồn tại.

Món nợ này, làm sao có thể bỏ qua?

Gia Cát Nguyệt Hoa dần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lộ vẻ suy tư, lạnh nhạt nói: “Không chừng… mọi chuyện đều do một tay bà ta bày ra. Nếu Tiểu Cửu là do bà ta trộm đi, thì… có khi cả em họ tôi, cũng như vậy.”

Người đàn ông giật mình, ánh mắt cũng dần trở nên sắc lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.