Phải đến khi lưng mình chạm vào chiếc giường êm ái, Layla mới nhận ra mình đang ở đâu và chuyện gì sắp xảy ra.
"Này, tôi không thích! Thả ra! Không!"
Layla vùng vẫy, quên đi nỗi đau trên cơ thể bị thương. Những tấm ga trải giường màu trắng trong phòng ngủ của căn nhà phụ vốn luôn cứng ngắc và nhăn nheo vì ít được sử dụng, nhanh chóng trở nên dồn đống lại và lộn xộn.
"Ở yên đó."
Tay Matthias nắm lấy cánh tay Layla.
"A!"
Layla hét lên một tiếng chói tai theo phản xạ, có lẽ là do cánh tay cô bị thương. Matthias nhăn mày.
Anh nhanh chóng lôi người Layla sau khi buông cánh tay cô mà anh đang cầm ra. Matthias nhanh chóng kéo Layla, người gần như ngã khỏi giường, ôm vào lòng. Nhận ra điều này, Layla lại bắt đầu vùng vẫy.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
"Nếu em di chuyển lộn xộn thì sẽ càng đau hơn đấy."
"Không! Không! Không, tôi không muốn!"
Layla hét lên và đẩy anh ra. Những cử chỉ bướng bỉnh và tiếng la hét từ chối đó khiến Matthias vô cùng khó chịu. Có phải đó là lý do tại sao mà cơn giận lẽ ra phải thuộc về Riette von Lindmann, người em họ chết tiệt của anh, lại trút xuống người phụ nữ trong vòng tay anh.
Trong khi Matthias đang lấy lại nhịp thở thì Layla đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh. Matthias nhìn xuống Layla, người đang bò qua tấm ga trải giường lộn xộn và bỏ chạy, rồi anh phát ra một tiếng cười khinh bỉ như thở dài.
Anh chỉ lo lắng cho cơ thể bị thương của cô thôi mà.
Người phụ nữ này, về mặt nào đó, ngu ngốc và vụng về một cách đáng ngạc nhiên, sẽ không bao giờ đề cập đến vụ tai nạn hoặc vết thương với Bill Remmer. Đó là điều anh nghĩ đến nên hình ảnh anh phải bôi thuốc cho Layla khi cô đi đến khu nhà phụ hiện lên trên ngay trong anh khi anh nhìn Layla quay lưng bỏ chạy. Trong nỗ lực gọi người phụ nữ đó ra ngoài, anh đã viết một lá thư chứa những điều thảm hại và nhờ con chim bồ câu gửi nó đi.
Trong khi Matthias lại cười, Layla bò đến mép giường. Nhưng vào lúc đó, cơ thể cô lơ lửng trong không khí loãng. Điều đó xảy ra mà không có một tiếng hét nào.
"Làm ơn đừng làm vậy, làm ơn."
Cô cầu xin và cố gắng trốn thoát nhưng vô ích. Matthias trèo lên eo Layla và ấn tay cô xuống giường. Layla, người vẫn còn run rẩy yếu đuối như một con bướm bị ghim chặt, nhanh chóng bắt đầu nức nở, bị khuất phục bởi cảm giác bất lực khủng khiếp.
"A, đau quá... Đau... Đau quá..."
Đó không phải là nói dối. Mặc dù toàn thân cô tê liệt vì sợ hãi, nhưng cơn đau ở lưng và vai ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
"Công tước, tôi đau quá."
Nhìn khuôn mặt méo mó của Công tước qua màn nước mắt, Layla càng khóc thảm thiết hơn. Công tước chỉ nhìn xuống Layla mà không cử động, như thể anh đang chiêm ngưỡng một cảnh tượng.
"Riette có chạm vào em không?"
Matthias trầm giọng hỏi, hơi nghiêng đầu. Mái tóc che trán rung lên, đôi mắt lộ rõ.
Ngay cả khi đang nức nở điên cuồng, Layla vẫn lắc đầu theo bản năng. Cô không thích vì Hầu tước Lindmann đã làm một việc như vậy, nhưng cô không nghĩ người đàn ông này nên biết về điều đó.
"Thực sự không. Ngài ấy đột nhiên đến gần tôi và bắt đầu nói chuyện với tôi, nhưng tôi sợ hãi và bỏ chạy. Chỉ thế thôi."
Matthias lặng lẽ nghe Layla nói xen lẫn nước mắt. Layla dường như đã bình tĩnh lại, nhưng trước khi kịp nhận ra, cô lại khóc, rồi sụt sịt liên tục, nhưng không biết lúc nào cô trở nên im lặng. Khuôn mặt kiệt sức và bàng hoàng của cô đang lấp lánh những giọt nước mắt.
Bàn tay Matthias vốn đang siết chặt cánh tay Layla bỗng chạm vào bàn tay nhỏ của cô. Cái nắm tay đó không còn mãnh liệt nữa.
"Nằm yên, Layla."
Khi những ngón tay của Matthias từ từ đan vào bàn tay của Layla, cơ thể mềm nhũn của Layla nao núng và cứng đờ.
"Tôi sẽ không làm em đau."
Anh cúi đầu sâu hơn một chút và thì thầm.
Layla nghĩ đến người đàn ông vẫn ở trên người cô, rồi đến việc cô bị trói chặt vào anh, và đến căn nhà phụ bên bờ sông trong khu rừng hẻo lánh nơi chỉ có mình họ, sẽ ra sao nếu cô đẩy Công tước ra và nhanh chóng chạy ra khỏi cánh cửa đó. Nhưng trí tưởng tượng vô ích đó chỉ mang lại sự tuyệt vọng lớn hơn.
"... Thật sao?"
Layla tuyệt vọng hỏi, mặc dù cô biết điều đó thật ngu ngốc.
Buồn cười thay, hy vọng duy nhất mà Layla có thể tìm thấy bây giờ là Công tước. Nói chính xác, đó là sự ưu ái tối thiểu mà người đàn ông này có thể cho đi, người chỉ đứng nhìn mặc dù cô hoàn toàn nằm trong tay anh.
Layla nhìn khuôn mặt không sẵn sàng đáp lại của Matthias bằng ánh mắt khẩn thiết. Tiếng khóc đã ngừng, nhưng hàng mi vẫn còn đẫm nước của cô run rẩy.
Matthias, người đang nhìn xuống khuôn mặt đó như thể đánh giá cao nó, đã gật đầu sau một lúc lâu. Layla khẽ thở dài như thể cô đã nhẹ nhõm.
Matthias buông Layla ra và lấy ra chiếc khăn tay mà anh đã vội nhét vào túi áo khoác. Cánh tay cô bây giờ đã tự do, nhưng Layla không cử động. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn anh hết lần này đến lần khác, như thể đang cố nhắc nhở anh về lời hứa của mình.
Matthias từ từ lau khuôn mặt đẫm nước mắt của Layla bằng chiếc khăn tay. Ngạc nhiên vì điều đó, Layla cố quay đầu đi, nhưng anh dùng một tay nắm lấy cằm cô và bắt cô nhìn anh. Đôi mắt màu ngọc lục bảo càng xinh đẹp hơn khi bị ướt.
Matthias chỉ đứng dậy sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán Layla và gỡ bỏ mái tóc đẹp của cô. Layla, người đang nằm như chết và chịu đựng sự đụng chạm của anh, cẩn thận di chuyển ánh mắt để theo dõi chuyển động của anh. Matthias xuống giường, nhặt chiếc hộp trên tủ đầu giường rồi quay lại. Đó là một hộp thuốc.
"Cho tôi xem vết thương của em."
Anh nói rồi ngồi xuống mép giường. Layla vẫn nằm ở tư thế đó và chỉ lắc đầu.
"Tôi ổn. Tôi không bị thương."
"Em nói là đau mà."
"Cái đó..."
Layla nói nhỏ và ngoảnh mặt đi. Thay vì thu hút sự chú ý của cô lần nữa, Matthias cởi cúc tay áo sơ mi của cô. Khi tay áo của cô nhanh chóng được xắn lên quá khuỷu tay, Layla kinh hoàng và vùng vẫy.
"Không phải cánh tay."
Cô nói với giọng khô khan và nắm lấy gấu váy cao quá đầu gối như thể anh sẽ nhấc nó lên bất cứ lúc nào.
"L-lưng! Tôi bị đau ở lưng!"
Layla hét lên khẩn trương, chán ngấy việc Công tước sẵn sàng tìm kiếm vết thương cho cô ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc lột trần cô.
"Tôi bị đau ở vai và lưng một chút. Nhưng việc điều trị... ... ."
"Cởi ra đi."
Theo lệnh của Matthias, người đã xắn tay áo lên, Layla ngồi dậy như thể nhảy dựng lên. Cô lắc đầu như muốn phủ nhận điều mình không muốn hiểu, nhưng có vẻ như anh không có ý định thay đổi ý định của mình.
"Nếu em không thích bị tôi nhìn thấy thì hãy gọi bác sĩ."
Nhìn Layla với đôi mắt nheo lại, Matthias dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mép hộp.
"Bác sĩ Ettman."
Nghe cái tên anh thốt ra, Layla vùng vẫy như thể đang nổi cơn thịnh nộ. Có vẻ như cô thà ném mình xuống sông Schulter còn hơn là để cha của Kyle nhìn cô bị ném lên giường công tước như thế này vào đêm nay.
"Chọn đi, Layla."
Giọng Matthias bây giờ nhẹ nhàng, như thể anh đang rộng lượng.
"Hoặc cởi áo ra hoặc gặp bác sĩ Ettman. Tùy em."
Cuối cùng Layla vẫn im lặng hồi lâu trước sự lựa chọn duy nhất.
Đó là khoảng thời gian hơi tẻ nhạt nhưng Matthias sẵn sàng chờ đợi. Anh thích cách Layla nhìn anh. Đôi mắt cô đã ươn ướt, như thể cô đang khóc, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sức mạnh bướng bỉnh, như thể cô sẽ không bao giờ khóc. Đôi mắt xinh đẹp đó đầy nghi ngờ và sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tin tưởng và cầu xin.
"Hứa..."
Layla mở đôi mắt nhắm chặt và nhanh chóng mở miệng. Nhưng một từ đó là tất cả những gì cô có thể nói thành lời.
Công tước sẽ đạt được điều mình muốn dù có phải làm gì đi chăng nữa. Layla biết quá rõ sự thật đó. Luôn luôn là như vậy và cuối cùng sẽ như vậy. Cuối cùng, việc tiếp tục phản kháng và từ chối một cách vô ích sẽ chỉ kéo dài thời gian cô phải chịu đựng người đàn ông đó. Có thể nó sẽ dẫn đến tình huống xấu nhất.
Layla bất lực đến nỗi cuối cùng cô lại khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra làm ướt vạt áo trước của cô. Matthias vẫn ngồi đó nhìn Layla.
Người đàn ông đó sẽ vui vẻ trở lại. Bởi vì cô khóc.
Cắn môi và nức nở, Layla ngồi quay lưng về phía anh. Khi cô cởi từng nút áo một, những giọt nước mắt trở nên nóng và dày hơn. Layla bướng bỉnh cúi đầu cởi áo ra, như thể đó là niềm tự tôn cuối cùng của cô khi không để người đàn ông đó nhìn thấy.
Chẳng bao lâu sau, lớp vải mịn màng phủ lên làn da thậm chí còn mịn màng hơn được cởi ra. Tuy nhiên, trong ý thức của Matthias, khung cảnh đó trôi đi chậm rãi, như thể nó đã lệch khỏi dòng thời gian bình thường. Có lẽ vì thế mà mọi thứ anh thấy đều khắc sâu vào tâm trí anh đến thế. Cổ và vai gầy đến mức có thể gãy nếu anh bóp mạnh và tấm lưng với những đường nét mềm mại. Và những vết bầm tím khắp cơ thể gầy gò yếu đuối đó.
Một lúc sau, Matthias chỉ nhìn chằm chằm vào tấm lưng bầm tím. Chẳng trách cô lại khóc đau đớn như một đứa trẻ. Những vết bầm tím như vết hoen ố nhuộm màu làn da trắng ngần của cô kéo dài từ bả vai và lan đến tận thắt lưng.
Matthias nuốt nước bọt khô khốc và cổ anh từ từ co giật. Ngay cả sau bị như này, Layla vẫn đứng dậy và đạp xe bỏ chạy, điều này không chỉ gây ngạc nhiên mà còn là thảm hại.
Nếu anh để cô một mình, cô sẽ giấu nó đi và chịu đựng một mình.
Khi suy nghĩ của anh đạt đến điểm đó, một cái gì đó giống như sự tức giận nổi lên. Như để xóa đi những cảm xúc đó, Matthias đưa tay về phía tấm lưng đầy vết bầm tím của cô.
"A... !"
Layla hét lên và rùng mình như thể chỉ chạm vào thôi cũng rất đau.
"Hãy cho tôi biết nếu cơn đau trở nên tồi tệ hơn."
Matthias cẩn thận kiểm tra xương và cơ như thể kiểm tra mức độ vết thương. Đôi khi, khi Layla kêu lên, anh ngừng chạm vào cô và chờ đợi. May mắn thay, cô không gặp khó khăn gì khi cử động vai và cánh tay. Xương sườn và cột sống dường như vẫn còn nguyên vẹn. Những nếp nhăn giữa lông mày của Matthias chỉ biến mất sau khi anh xác nhận sự thật đó.
Thay vì cố gọi tên cô, Matthias ôm lấy bờ vai bầm tím của cô. Layla vẫn còn run rẩy và cúi đầu thật sâu.
Matthias nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể người phụ nữ bị thương, như thể đang an ủi một con thú nhỏ đang sợ hãi. Cơ thể cô mảnh mai đến mức tưởng chừng như cô không ăn uống đàng hoàng nhưng lại rất mềm mại khi chạm vào. Khi anh chợt nhớ ra rằng cô là một người phụ nữ nhỏ bé như vậy, anh thở dài nhẹ nhõm.
"Layla."
Layla giật mình khi nghe thấy tên mình và ngẩng đầu lên. Một tấm gương lớn có khung bằng vàng treo phía trên bệ lò sưởi. Chỉ sau khi bất lực đối mặt với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Layla mới nhận ra sự thật đó.
Trước khi sự xấu hổ và tự hủy hoại bản thân đến từ dáng vẻ đó có thể lắng xuống, cô chạm mắt với Công tước trong gương. Đôi mắt xanh mà cô đã nhìn thấy vô số lần bỗng nhiên có cảm giác xa lạ. Đúng là như vậy. Dù run lên vì sợ hãi nhưng cô cũng không tránh khỏi ánh mắt đó.
Tại sao... ?
Layla nhìn vào mắt Matthias trong gương như thể đang hỏi câu hỏi đó. Đôi mắt trong veo và ngây thơ.
Haiz.
Thở dài tự giễu, Matthias chuyển ánh mắt sang đôi vai bầm tím của cô. Môi anh khô khốc vì hơi thở nóng hổi. Chỉ khi anh nhìn lên lần nữa và đối mặt với Layla trong gương, Matthias mới nhận ra rằng anh đã tránh giao tiếp bằng mắt trước. Đây là điều chưa từng xảy ra trong suốt những năm anh quen Layla Llewellyn.
Chết tiệt.
Anh cảm giác như sắp phát ra tiếng chửi thể nhưng hơi thở vẫn nóng hổi.
Matthias hạ môi xuống, gần như thở dài lần nữa và hôn lên vai Layla. Như thể đang cố lờ đi một cảm giác kì lạ. Hoặc như thể đang an ủi một vết thương. Dù sao đi nữa, điều này không giống anh ngày thường, nhưng vẫn tốt.
"Em ổn không?"
Matthias thì thầm nhẹ nhàng vào tai Layla khi cô vùng vẫy để bị cắn. Ngay cả giọng nói trầm hơn bình thường và tràn ngập hơi thở nóng bỏng cũng có vẻ hoàn toàn xa lạ.
Layla không thể nhìn vào gương được nữa nên cô nhanh chóng cụp mắt xuống. Sau đó cô nhìn thấy một bàn tay to lớn quấn quanh eo trần của cô. Cô cố gắng bằng cách nào đó gỡ tay anh ra nhưng vô ích. Matthias nắm chặt tay Layla và tiếp tục hôn cô một cách cẩn thận.
Layla chỉ nhắm mắt lại.
Môi Công tước và hơi thở của anh trên vết thương đang đau nhói của cô mềm như lông chim nổi trên mặt nước.