Cái tên Layla Llewellyn đã được người làm nhà Công tước nhắc đến trong vài ngày qua, nhưng chiều hướng đã thay đổi đáng kể.
Một tên trộm đã đột nhập vào ngôi nhà của người làm vườn.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp dinh thự. Hầu hết mọi người thắc mắc liệu một tên trộm có dám xâm nhập vào lãnh địa của Công tước Herhardt hay không, nhưng cảnh tượng Bill Remmer nửa điên nửa khùng đang truy lùng tên trộm cũng đủ xóa tan nghi ngờ đó.
Matthias rời khỏi dinh thự khi sự hỗn loạn lên đến đỉnh điểm. Đã đến lúc phải rời đi thật nhanh để không bị trễ bữa trưa.
Anh, người không có hứng thú với những câu chuyện phiếm phiếm, nhận thấy một bầu không khí khác hơn bình thường khi anh đi ngang qua đường lái xe của dinh thự có hàng cây tiêu huyền. Các sĩ quan cảnh sát cưỡi ngựa đang tiếp cận từ bên kia đường. Vì con đường này chỉ dẫn đến Arvis nên không cần phải suy nghĩ xem họ sẽ đi đâu.
“Người ta nói có kẻ trộm vào nhà người làm vườn.”
Matthias chưa kịp hỏi thì người phục vụ nhanh trí đã trả lời trước.
“Nhà Bill Remmer à?”
"Đúng. Có vẻ như ông ấy đang hỗn loạn vì số tiền tiết kiệm cho học phí đại học của con mình đã biến mất.”
Tên trộm. Học phí. Layla.
Matthias nghiêng đầu, lặp lại những lời đó một cách thích thú. Sáng nay, xe vừa rời khỏi bóng con đường trồng sung, anh nhớ tới người đàn ông lạ mặt mình đã gặp bên bờ sông Schulter.
Người đàn ông tự giới thiệu mình là Daniel Rayner, anh họ của bà Ettman. Khi đến thăm nhà Ettman, ông ta ghé qua để chúc mừng Layla đỗ đại học. Sau đó, ông ya nói về nhiều thứ khác nhau, chẳng hạn như công ty đầu tư nhỏ mà mình điều hành, quyền khai thác các mỏ ở nước ngoài và thị trường chứng khoán, nhưng hầu hết đều bị bỏ qua và không được ghi nhớ.
Tuy nhiên, Matthias nhớ lại thời điểm đó. Anh nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, mồ hôi đầm đìa và chỉ vào đồng hồ của còn chưa đến 9 giờ. Còn quá sớm để một doanh nhân trung lưu, sành điệu đến chúc mừng vợ sắp cưới của cháu trai họ mình đã được nhận vào đại học.
Nhưng cũng chẳng có gì đáng lo ngại nên anh thờ ơ bỏ qua. Anh nghĩ vậy. Cho đến khi anh nghe được câu chuyện phi lý rằng có một tên trộm đã đột nhập vào nhà của người làm vườn.
Nhưng tại sao?
Dù hoàn cảnh có nghèo khó đến đâu, việc ông ta đến Arvis, một nơi lạ và lấy trộm tiền của người làm vườn cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ông ta ăn trộm từ nhà người chị họ giàu có của mình sao?
“Linda Ettman.”
Matthias, người sắp từ bỏ một thứ mà anh thường không hay để ý, lẩm bẩm cái tên đó một cách vô thức.
Khi anh đặt tên Linda Ettman vào giữa người đàn ông đó và Layla, một mối quan hệ khá hợp lý đã được rút ra. Tất nhiên, điều này cũng gần giống với suy đoán, nhưng khá thú vị là nó có vẻ điều này hợp lý hơn.
Trước khi xuống xe trước khách sạn nơi tổ chức bữa trưa, Matthias đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn cho người phục vụ.
“Tìm hiểu về Daniel Rayner. Càng nhanh càng tốt.”
------------------------
Thức ăn trên bàn ăn gần như chưa được ăn. Đây là điều hiếm khi xảy ra ở bàn ăn có Bill và Kyle ngồi cùng nhau vì cả hai đều là những người ăn giỏi.
Layla biết rõ lý do nên lặng lẽ dọn bàn. Bill Remmer, người còn chưa kịp ăn hết đĩa của mình, đã đi thẳng ra hiên nhà, hút một điếu thuốc và thở. Bầu không khí trong căn nhà gỗ trở nên ảm đạm kể từ khi vụ trộm xảy ra.
“Không sao đâu, Layla.”
Kyle, người đang giúp đỡ Layla, nói một cách thận trọng. Layla ngừng cử động tay và nhìn anh bằng đôi mắt xanh lục.
“Anh chắc chắn có thể bắt được tên trộm.”
"Ừ."
“Không bắt được thì đừng lo lắng về học phí. Cha anh nói rằng ông ấy cũng sẽ trả học phí cho em và bảo anh nói lại với em.”
“Kyle.”
“Đừng nghĩ đến việc nói không hay bất cứ điều gì tương tự. Cha của anh đã muốn trả nó cho em ngay từ đầu. Ý định của chú Bill cứng đến mức anh phải nhượng bộ.”
Giọng điệu của Kyle kiên quyết một cách bất thường.
“Kết hôn có nghĩa là chúng ta trở thành một gia đình, Layla. Đó không phải là điều mắc nợ nha, chúng ta là gia đình nên tất nhiên chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Không phải vậy sao?”
Layla đứng yên một lúc rồi chậm rãi gật đầu. Ánh mắt nhẹ nhàng hướng xuống phía dưới. Khuôn mặt trở nên hốc hác chỉ sau vài ngày của Layla đã khơi dậy lòng căm thù của Kyle đối với tên trộm đã xâm chiếm khu rừng yên bình.
“Dù sao thì, vì đây là biện pháp phòng ngừa nên trước tiên hãy nghĩ đến việc bắt kẻ trộm.”
Kyle nói như thể đang tràn đầy hy vọng, mặc dù anh biết rất rõ rằng tỉ lệ bắt được tên trộm là cực kỳ thấp. Layla sau đó mỉm cười yếu ớt.
"Ừ. Cảm ơn, Kyle.”
"Cảm vì Điều gì thế?”
"Vì mọi thứ."
Layla lại cười khúc khích, nhưng trái tim Kyle thực sự trở nên nặng nề hơn.
Kyle nhớ rõ ràng Layla đã vui mừng thế nào khi cô ấy sắp có chuyến du lịch đến thủ đô với chú Bill. Chú ấy nói là đi đóng học phí nhưng thực tế đây là chuyến du lịch đầu tiên của gia đình họ. Dù thẳng thắn và không giỏi diễn đạt nhưng Layla vẫn vui vẻ như một đứa trẻ. Kyle cũng vui không kém khi ở Latz trêu chọc Layla, người sẽ hét lớn và nói rằng vì đây là lần thứ hai nên cô sẽ có thể hướng dẫn tốt người đàn ông đó.
Những nơi cùng đi, đồ ăn cùng nhau, việc cùng làm. Layla trò chuyện sôi nổi, đáng yêu đến mức Kyle gần như ghen tị với chú Bill.
Nhưng tên trộm đã phá hỏng mọi thứ. Ngay cả khi họ lấy lại được tiền, không đời nào Layla và chú Bill có thể đi du lịch vui vẻ như vậy, và Kyle cũng không thể làm gì được.
Sau khi lấy lại hơi thở như muốn rũ bỏ cảm giác bất lực vô tận, Kyle bước tới chỗ Bill Remmer đang ngồi ủ rũ trên hiên nhà. Ông liếc nhìn Kyle ngồi cạnh và bắt đầu hút thuốc liên tục. Có vẻ như ông hay mất tích trong vài ngày qua, khi ông đang nung nấu thái độ thù địch với tên trộm trong khi thử hàng chục cách để giết người.
“Tất cả là lỗi của tôi.”
Mãi một lúc lâu sau Bill mới mở miệng, giọng nói vô hồn.
“Mặc dù để nhiều tiền trong nhà nhưng tôi thậm chí còn không khóa cửa cẩn thận.”
“Đó không phải lỗi của chú. Ai có thể ngờ rằng sẽ có kẻ trộm trong lãnh thổ Arvis chứ?”
“Ngay bây giờ, việc đăng ký nhập họcnsẽ kết thúc vào tuần tới, nhưng tôi không biết liệu đến lúc đó tôi có thể bắt được tên trộm đó hay không.”
“Đừng lo lắng về điều đó. Cha cháu nói rằng nếu việc bắt tên trộm không có tiến triển gì thì ông sẽ trả học phí cho Layla. Cháu cũng đã nói điều đó với Layla.”
Đôi mắt của Bill Remmer trở nên sâu thẳm khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Kyle.
“Cháu đã quyết định liên lạc với đồn cảnh sát vào ngày mai. Cháu sẽ nhờ một sĩ quan cảnh sát quen biết điều tra rõ ràng vụ án này.”
“Cảm ơn, Kyle. Thật đáng xấu hổ khi phải mắc nợ gia đình Ettman từ đầu đến cuối.”
“Cháu cảm thấy buồn khi chú nói vậy đó. Cháu thậm chí còn chưa trả được một nửa tiền ăn mà cháu được ăn.”
Trước câu trả lời ranh mãnh của Kyle, Bill bật cười bất lực.
“Hãy chắc chắn gửi lời cảm ơn của tôi đến cha mẹ của bạn. À không. Tôi muốn nói rằng sau khi vấn đề được giải quyết, tôi sẽ đến chào hỏi.”
Bill siết chặt vai Kyle.
Không nói rằng điều đó không đáng kể, Kyle chậm rãi gật đầu. Anh không chắc lắm, nhưng anh có cảm giác nó dành cho Bill Remmer.
Kyle muốn bảo vệ trái tim mình.
-------------------------
Nơi ở của Công tước có hai thư phòng. Thư phòng trên tầng hai là một không gian rộng rãi chứa nhiều sách như một thư viện thực sự, trong khi phòng làm việc ở cuối tầng ba, nơi đặt phòng chính, lại nhỏ hơn. Phòng làm việc, chủ yếu chứa đầy sách lịch sử, chính trị và kinh tế, đã được sử dụng làm không gian để Công tước Herhardt tiếp đãi khách và tiến hành công việc kinh doanh qua nhiều thế hệ. Công tước Matthias von Herhardt cũng làm như vậy.
Mark Evers, người phục vụ đang hướng tới văn phòng của anh ở tầng ba, đang đi bộ lên.
Mặc dù anh ấy đã là trợ lý của Matthias từ khi anh ấy trưởng thành nhưng anh ấy chưa bao giờ nhận được mệnh lệnh mang tính chất thúc giục nào. Trong một thời gian, có vẻ như Matthias vốn là người dễ tính, nhưng anh đã sớm nhận ra rằng dưới bầu trời của Đế chế Berg, có lẽ không có việc gì mà Công tước Herhardt phải vội vàng cả.
Ngài ấy đã có mọi thứ và mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ trong cuộc sống của mình.
Matthias von Herhardt là người biết mình sẽ chinh phục thế giới. Anh tin chắc rằng sự hào phóng và lòng tốt mà ngài ấy thể hiện đều bắt nguồn từ đó. Giống như sự nhàn nhã của một kẻ săn mồi được nuôi dưỡng tốt. Có lẽ vì vậy mà anh cảm thấy không khí như trôi đi nhàn nhã khi ở cạnh Matthias. Đó chính là Công tước Herhardt mà anh biết.
Khi Matthias thêm mệnh lệnh 'càng nhanh càng tốt', Mark Evers nhất thời không thể tin vào tai mình. Sau khi nhận ra điều đó chắc chắn là đúng, anh trở nên mất kiên nhẫn và bắt đầu điên cuồng tìm hiểu về Daniel Rayner.
“Thưa ngài, đây là Evers.”
Mark Evers trở nên mất kiên nhẫn và gần như chạy khi đến gần phía trước văn phòng trên tầng ba. Chỉ có ánh sáng phát ra và không có câu trả lời nào từ phía bên kia cánh cửa. Nó có nghĩa là sự đồng ý.
Anh lặng lẽ mở cửa và bước vào văn phòng. Matthias đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa bọc da rộng rãi. Đêm đã khuya nhưng anh vẫn mặc trang phục chỉnh tề vì mới gặp Ban giám đốc.
“Đây là thông tin về Daniel Rayner mà ngài đã đề cập.”
Mark Evers lịch sự đặt tập tài liệu anh mang lên bàn làm việc.
Matthias cầm nó lên với bàn tay ấn nhẹ vào thái dương. Một tờ rồi lại một tờ. Đọc tài liệu một cách chậm rãi, anh không khác mấy so với Công tước Herhardt ban đầu mà Mark Evers biết.
Nhưng sự nhẹ nhõm chỉ tồn tại trong thời gian ngắn và Mark Evers sớm phải đối mặt với một tình huống thậm chí còn bối rối hơn. Matthias đọc kỹ tài liệu cho đến trang cuối cùng rồi bật cười. Anh khó có thể đoán được điều gì về người đàn ông thảm hại bị dụ dỗ bởi trò lừa đảo về quyền khai thác ở nước ngoài, đầu tư một số tiền lớn bằng chính ngôi nhà của mình làm tài sản thế chấp, rồi cuối cùng mất hết số tiền đó và phải ra đường, điều này khiến Công tước bật cười vô cảm
“Daniel Rayner, có lẽ gần đây ông ta đã trả hết nợ ngân hàng một cách ngoạn mục.”
Matthias cầm một tập hồ sơ gấp trong tay, ngẩng đầu lên. Một bên khoé miệng cong lên. Khi anh không bộc lộ cảm xúc, khuôn mặt của anh ta tạo ấn tượng khá dịu dàng, nhưng khi anh ta cười khúc khích như thể đang vui vẻ, nó lại mang vẻ lạnh lùng.
“Vâng, thưa chủ nhân. Ngay cả khi không phải vậy, tôi vẫn muốn báo cáo với ngài. Không phải là toàn bộ số tiền nhưng ông ta đã hoàn trả đủ để căn nhà không bị thu hồi. Chuyện xảy ra chiều nay nên tôi không thể đưa nó vào báo cáo.”
“Nguồn tiền đó chắc chắn là từ Ettman.”
Matthias tiếp tục nói với khuôn mặt vẫn cười cười.
“Linda Ettman.”
Matthias , người phát âm cái tên đó một cách chậm rãi, có vẻ là một người vô cùng hạnh phúc.
“Làm sao ngài…”
“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Hãy gọi Hessen giúp tôi.”
Thay vì trả lời, Matthias ra lệnh lịch sự. Dù trông có vẻ lặng người nhưng Mark Evers vẫn chấp nhận mệnh lệnh mà không thắc mắc.