Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 43: ĐIỀU ƯỚC KHÔNG THÀNH




Trên khuôn mặt của Matthias, nụ cười biến mất ngay lập tức, trông tàn nhẫn đến mức Layla vô thức nín thở.

"Tôi sẽ rời đi."

Không đủ tự tin để đối mặt với anh, Layla nhìn vào tách trà trước mặt và nói vậy.

"... Cái gì?"

"Tôi sẽ rời đi để không quấy rầy lãnh địa của Công tước nữa."

"Cô rời đi đâu?"

"Bất cứ nơi nào có thể."

Layla dồn sức vào đôi tay đang bắt đầu run rẩy của mình. Đừng sợ hãi. Cô tự an ủi mình dù biết điều đó sẽ chẳng ích gì.

"Bởi vì Arvis không phải là nơi duy nhất trên thế giới này tôi sẽ ở lại."

Khi bị xúc phạm, cô dựng lên những chiếc gai nhọn. Có lẽ vì quá tầm thường và buồn cười nên Công tước không hề phản ứng gì cả.

Cô chỉ muốn đứng dậy và rời đi ngay lập tức nhưng ký ức từ mùa hè năm ngoái chợt xuất hiện. Ngày chiếc mũ của cô bị lấy đi và cô rơi xuống dòng sông lạnh lẽo vì không chịu ăn những gì anh đưa cho. Cô không thể để chuyện như thế xảy ra lần nữa.

Sau khi củng cố quyết tâm của mình, Layla vội vàng uống cốc trà vẫn còn hơi nóng. Cô gần như gặp rắc rối nhưng cô đã kìm lại được. Chỉ đến khi đáy tách trà lộ ra, cô mới có thể thở bình thường.

"Layla."

Giọng anh gọi tên cô quá trầm và nghe có vẻ đe dọa. Layla cứng đờ, nhanh chóng lấy tiền trong túi ra và đặt ở cuối bàn.

"Gì vậy?"

Matthias mỉm cười hỏi.

"Đây là tiền tách trà mà tôi đã uống."

Layla trả lời, vẫn nhìn xuống đầu ngón tay mình.

"Cô có nghĩ tôi là loại người nên nhận tiền trà từ một người như cô không?"

"Tôi không biết về vấn đề này, nhưng tôi không muốn nhận trà từ Công tước."

Tay cô siết ngày càng lạnh hơn, thậm chí cả phần dưới móng tay cũng trắng bệch. Tuy nhiên, Layla muốn chắc chắn rằng đây không phải là Arvis, mà là thế giới của Layla Llewellyn, nơi cô sống một cuộc sống hào phóng.

"Ngẩng đầu lên."

"Tôi không thích."

"Ngẩng đầu lên, Layla."

"Xin đừng ra lệnh cho tôi."

Layla nhìn Matthias với ánh mắt không giấu được sự tức giận. Lòng dũng cảm liều lĩnh chợt trỗi dậy đã xóa tan nỗi sợ hãi.

"Tôi không phải là người hầu của Công tước."

"Người hầu?"

"Tôi chắc chắn mắc nợ Arvis với tư cách là một thành viên trong gia đình chú Bill, nhưng điều đó không có nghĩa tôi là người hầu của Công tước."

"Được rồi? Vậy thì cô là gì vậy?"

"... Không là gì cả."

Mắt Layla hơi đỏ lên.

"Đã từng như vậy và sẽ luôn như vậy."

Đôi mắt xanh ngấn nước thu hút anh. Chúng chứa đựng anh. Cô dám từ chối anh.

Matthias lặng lẽ cầm tách trà. Ký ức về ngày anh muốn bóp cổ Layla Llewellyn ùa về trong anh. Chiều cuối hè hôm đó, khi anh đang lăn lộn trong đống đất, điên cuồng vì một người phụ nữ tầm thường, anh cảm thấy mình bẩn thỉu như cơ thể lấm lem của mình.

Sẽ thế nào nếu anh làm như vậy?

Ít nhất có vẻ như mọi chuyện sẽ không tệ như bây giờ, khi anh bị cuốn đi bởi một sự thôi thúc khó hiểu và bị ám ảnh bởi người phụ nữ chẳng là gì cả này.

Matthias đứng dậy, cầm lấy số tiền Layla để lại ở đó. Và rồi anh từ từ thả nó vào lòng Layla khi cô ngồi trên ghế.

"Cầm nó đi."

Đôi mắt của Layla trở nên đỏ hơn một chút khi cô ngước lên nhìn anh. Matthias nhìn vào mắt cô và ném vài đồng vàng anh có vào váy của Layla.

"Cái này nữa."

"Cái gì vậy..."

"Cảm ơn, tôi phải làm vậy. Layla."

Khi Matthias cười, đôi mắt Layla trở nên trong suốt hơn.

"Đó là cách cô nhận số tiền Claudine đưa cho. Với lòng biết ơn và sự lịch sự."

Layla mấp máy môi như thể đang cố gắng bác bỏ điều gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.

"Tôi đã chiếm lấy thời gian của cô, dù cô thậm chí không phải người hầu của tôi, vì vậy tôi phải trả tiền cho sự rắc rối của mà tôi mang lại cho cô."

Dù nghiến chặt răng nhưng Layla vẫn không cầm được nước mắt.

"Nếu cô không thích thì hãy coi đó như sự đồng cảm với một cô gái mồ côi tội nghiệp."

Nước mắt của Layla rơi như những viên ngọc.

"Thật buồn cười khi cô thích người đàn ông muốn cưới cô vì lòng thương hại, rồi cô lại xây dựng lòng kiêu hãnh của mình chỉ nhờ vài đồng xu."

Layla đang trừng mắt nhìn anh như thể cô không muốn thua cuộc, nhưng nước mắt lại tràn đầy trong mắt cô và chảy dài xuống má cô không ngừng.

Matthias rời quán cà phê với tâm trạng nhẹ nhõm. Layla không bao giờ cười trước mặt anh nhưng cô cũng không bao giờ cầm được nước mắt.

Nếu anh không thể làm cô cười, anh có thể làm cô khóc. Dù là tiếng cười hay nước mắt thì đó cũng là điều tốt đẹp đối với Matthias. Nếu tất cả những gì cô có thể cho đi là nước mắt, thì anh sẽ làm cho cô phải cho đi nước mắt. Nếu anh có thể làm cô đau, anh sẽ làm cô đau. Vậy thì ít nhất cô sẽ không thể coi anh không là gì cả.

Trước khi rời quán cà phê, Matthias quay đầu lại nhìn Layla. Layla đang khóc, đặt cặp kính đã tháo ở cuối bàn.

Matthias tràn đầy hy vọng khi rời khỏi Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên với tốc độ chậm rãi. Anh mong Layla cưới con trai bác sĩ càng sớm càng tốt và biến mất khỏi thế giới của anh. Và Matthias cũng hy vọng những giọt nước mắt và sự tổn thương mà anh để lại cho Layla sẽ tồn tại mãi mãi.

--------------------------

Mặt trời đã lặn nhưng Layla vẫn chưa quay lại khách sạn.

Kyle, người đã đến khách sạn nơi Layla ở để ăn tối cùng nhau, rời khỏi sảnh với vẻ mặt đầy lo lắng. Mặc dù Layla không phải là một đứa trẻ nhưng thành phố này là một nơi xa lạ với cô. Và có rất nhiều kẻ xấu ở thành phố xa lạ này.

"Dù sao thì... tớ không sợ vì cậu còn nhỏ."

Kyle lo lắng chạy xuống phố. Tất nhiên cậu nghĩ cô sẽ ở bảo tàng, nhưng khi cậu đến thì đã đến giờ đóng cửa. Dù nhìn quanh nhưng cậu vẫn không thấy Layla.

Cô đã bao giờ lạc đường chưa?

Kyle bắt đầu chạy ngày càng nhanh hơn.

Nếu không thì cô đã gặp phải kẻ xấu sao?

Khi một điều khủng khiếp mà cậu không muốn nghĩ tới thoáng qua trong đầu, Kyle cảm thấy như mình sắp gục xuống. Đó là lúc cậu phát hiện ra Layla. Layla đang đứng trước đài phun nước ở quảng trường công viên ở cuối con phố gần Bảo tàng. Thật ngớ ngẩn, cô ấy đang ném đồng xu vào bức tượng ở trung tâm đài phun nước.

"Layla!"

Khi anh gọi to tên cô ấy, Layla quay đầu lại.

"Ồ, Kyle?"

Đó là biểu hiện khiến lòng người trầm xuống, có vẻ khá ngơ ngác.

"Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Kyle bước về phía Layla, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.

"Sao cậu lại ở đây? Cậu đã sẵn sàng cho bài kiểm tra chưa?"

"Bây giờ nó là vấn đề sao? Cậu thật sự..."

Kyle nắm lấy vai Layla và thở ra một hơi nặng nề. Chỉ sau một lúc, hơi thở có mùi kim loại mới dịu xuống.

"Cậu ổn chứ? Cậu có muốn ngồi xuống không?"

Layla nhìn nước da tái nhợt của cậu với đôi mắt đầy lo lắng.

Hiện giờ ai đang lo lắng cho ai?

Kyle ôm lấy mặt Layla bằng hai bàn tay nóng hổi của mình. Một tiếng cười bất lực tuôn ra như một tiếng thở dài. Lúc đó anh mới nhận ra mắt Layla hơi sưng.

"Layla, cậu khóc à?"

"Không."

Cậu chắc chắn cô đã khóc khi thấy cô trả lời ngay khi lập tức.

"Sao cậu lại khóc?"

"Không."

"Ai chọc cậu vậy?"

"Không phải như vậy."

Layla cười và nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra.

"Tớ vừa đến thăm bảo tàng, đi dạo trong công viên và ước một điều ước."

"Ước?"

"Ừm. Người ta đã nói thế."

Layla giơ tay và chỉ vào đài phun nước. Những người có nụ cười rạng rỡ đang ném đồng xu vào đài phun nước và cầu nguyện.

"Tớ cũng đã cầu nguyện cho cậu được nhận vào trường y."

"Tớ đoán là sẽ thành công nếu cậu ném vào đó?"

Kyle cười lớn, chỉ vào bình nước bức tượng đang cầm. Tiếp tục có những lời than thở từ những người không thể ném tiền vào đó.

"Tất nhiên là tớ đã ném nó vào."

Layla trông có vẻ tự hào.

"Tớ thực sự giỏi việc này."

"Cậu có muốn nói chuyện không?"

"Đã đến giờ ăn tối rồi. Cậu có đói không? Hãy ước thêm một điều nữa rồi đi thôi."

Layla cầm trên tay một đồng tiền vàng lấp lánh bước vội đến đài phun nước. Kyle ngạc nhiên đi theo.

"Layla! Cậu thực sự đang ném tiền vàng vào đó? Cô nàng tằn tiện ném nó đài phun nước à?"

Thay vì trả lời, Layla tung đồng xu một cách mạnh mẽ. Nhưng đã thất bại. Đồng vàng đập vào mép chậu nước rồi bật ra. Layla thở hổn hển với vẻ mặt đau khổ.

"Tớ nghe nói cậu rất giỏi trong việc này phải không?"

"Tại sao lại vậy nhỉ? Rõ ràng là tớ đã ném tất cả đồng xu ở trúng đích!"

"Cậu đã ném bao nhiêu đồng vàng?"

Kyle lại cười khi nhìn thấy cô, trông chẳng giống Layla chút nào.

"Được rồi. Trong khi hôm nay cậu đang quyên góp rất nhiều cho đài phun nước ở Latz, tại sao tớ không làm điều gì đó nhỉ?"

"Ném một đồng xu? Đừng làm thế!"

Khi Kyle lấy tiền ra, Layla giữ chặt tay anh với vẻ mặt nghiêm túc.

"Thật là lãng phí!"

"Đó chính là điều cậu đã làm, cậu đã ném bao nhiêu đồng vàng vào đó?"

"Vẫn còn đủ tiền".

"Nhưng đồng tiền nào đủ còn đồng tiền thì không ư?"

"Có đấy!"

Layla ấn mạnh.

"Đừng ném nó. Lãng phí. Thay vào đó thì chúng ta hãy dùng nó mua kem nhé."

"Bây giờ cậu mới thực sự trông giống Layla Llewellyn."

Kyle nhún vai và nhét đồng xu trở lại túi.

"Đi thôi, Layla."

Dù biết mình sẽ bị từ chối nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đưa tay ra. Layla vỗ nhẹ vào tay như vỗ tay và dẫn đầu bằng những bước đi nhẹ nhàng. Kyle đuổi kịp Layla với tốc độ nhanh chóng.

"Cậu đã ước gì?"

"Chú Bill của tớ khỏe mạnh và hạnh phúc. Cậu được nhận vào đại học và trở thành một bác sĩ giỏi. Tớ trở thành một người trưởng thành đàng hoàng. Tớ đã tính hết rồi."

"Vậy cái cuối cùng là gì?"

"Hả?"

"Điều ước cuối cùng thất bại đó."

"Cái đó..."

Khuôn mặt tươi cười của Layla đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Đó là một bí mật."

Layla lắc đầu chán ghét và sải bước dài hơn. Kyle định hỏi nhưng cậu chỉ mỉm cười vui vẻ.

"Hãy ăn món gì đó thật ngon nhé, Layla. Tớ chạy khắp nơi tìm cậu và tớ cảm thấy như mình sắp chết đói."

--------------------------

Bác sĩ Ettman thở dài và mở cửa phòng ngủ.

Khi bật đèn lên, ông thấy vợ mình đang nằm trên giường. Bà ấy đã như vậy kể từ khi Kyle và Layla đến Latz để tham gia kỳ thi.

"Bữa tối đã sẵn sàng rồi em yêu.

"Đi ra ngoài đi."

"Đừng bận tâm."

Mặc dù có vẻ ngoài yếu đuối nhưng giọng nói của cô ấy lại có nét lạnh lùng.

"Anh hiểu cảm giác của em, nhưng..."

"Không. Anh không hiểu. Không bao giờ bác sĩ Ettman hào phóng và nhân từ lại hiểu."

Bà nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt ánh lên sự giận dữ.

"Em cũng thích Layla mà."

"Đúng. Em biết. Layla là một cô gái tốt. Nếu không có anh và Kyle, có lẽ em đã thích Layla mãi mãi."

"Cưới Kyle cũng không thay đổi được Layla đâu, em yêu. Kyle sắp cưới được đứa trẻ ngoan mà thằng bé thực sự yêu thương."

"Anh có thể nghĩ em là một kẻ hợm hĩnh hết thuốc chữa cũng được, nhưng hôn nhân là điều quan trọng. Bây giờ anh đang cho phép một cuộc hôn nhân sẽ hạ thấp địa vị của con trai chúng ta!"

"Thế giới đang thay đổi, em yêu. Những điều đó sẽ sớm trở thành giá trị của quá khứ."

"Không. Không bao giờ."

Bà Ettman búi mái tóc bồng bềnh của mình thành một búi gọn gàng. Khi bà ra khỏi giường và đối mặt với chồng, khuôn mặt bà lộ ra sức mạnh khác thường đối với một người gần như nhịn đói mấy ngày.

"Trong thế giới chúng ta đang sống, địa vị không bao giờ biến mất. Nếu một danh hiệu biến mất, một thứ khác sẽ phân chia địa vị."

"Em yêu."

"Và cho dù tiêu chuẩn có ra sao thì việc Layla không phải là bạn đời của Kyle của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi."

Với những lời nói lạnh lùng đó, bà Ettman đi ngang qua chồng mình.

Bác sĩ Ettman, người đang nhìn theo bóng lưng của người vợ đã ra vườn, nở một nụ cười yếu ớt với người quản gia đang đứng với vẻ mặt xấu hổ.

"Tôi xin lỗi, bà Becker. Hãy dọn bàn ăn tối đi."

Bác sĩ Ettman lặng lẽ thở dài rồi theo vợ vào khu vườn tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.