Chuyến tàu khởi hành từ thủ đô tiến vào sân ga Karlsvard.
Những người hầu của gia tộc Herhardt, do quản gia Hessen dẫn đầu, vội vàng xếp hàng trước khoang đặc biệt.
Ánh mắt của những người qua đường đang liếc nhìn họ đều hướng về cánh cửa tàu vừa mở như thể đã hẹn trước. Không lâu sau, gương mặt được nhiều người mong đợi, chủ nhân trẻ tuổi của gia tộc Herhardt xuất hiện. Nữ công tước và con trai của họ, những người thu hút nhiều sự chú ý hơn, cũng xuất hiện.
"Xin chào, thưa chủ nhân."
Như mọi khi, Hessen chào đón chủ nhân một cách lịch sự. Những người hầu đi theo cũng cúi đầu.
Layla, người vẫn còn lo lắng về điều mà cô không quen, vô thức dồn sức vào bàn tay đang ôm lấy cánh tay Matthias. Sân ga phía trước khoang đặc biệt đã chật kín người lần lượt bước vào.
Matthias đứng cạnh Layla đang lặng lẽ lấy lại hơi thở, đáp lại sự chào đón bằng một cái gật đầu ngắn gọn. Trông anh nhàn nhã như không hề nhận ra sự có mặt của những người đang nhìn theo. Giống như vị quý tộc hoàn hảo mà người dân Karlsvard quen thuộc.
Trong khi đám đông bị choáng ngợp và nhìn nhau bởi nhịp điệu bình tĩnh thì Matthias sải bước dài về phía trước. Thái độ thẳng thắn, không thèm để ý đến đám đông chặn đường càng khiến cử chỉ tao nhã khi hộ tống vợ mình của anh càng nổi bật hơn. Những người xem bối rối rút lui, dọn đường cho họ đi qua.
Họ không thể tìm ra bất kỳ tì vết nào ở Công tước Herhardt, người vẫn đàng hoàng và kiêu ngạo, bị đồn đoán sau cuộc hôn nhân lố bịch bê bối. Điều tương tự cũng xảy ra với Nữ công tước Layla von Herhardt, người ăn mặc gọn gàng trong chiếc váy mùa hè sáng màu, trông giống như bất kỳ người phụ nữ nào cùng tuổi. Giống như Layla, cô con gái tốt bụng và xinh đẹp của Arvis, của ông Remmer.
Ánh mắt của những người có phần bối rối chuyển sang nhìn bảo mẫu đi theo Công tước và Nữ công tước, hay chính xác hơn là nhìn Tiểu công tước trong vòng tay của bảo mẫu. Đôi mắt xanh của đứa trẻ nhìn quanh, tràn ngập nụ cười rạng rỡ. Ít nhất thì có vẻ như bây giờ họ có thể loại trừ hoàn toàn một tin đồn, đó là Công tước Herhardt đã hủy hoại danh tiếng của gia tộc ngài ấy bằng cách kết hôn với một người phụ nữ quyến rũ đã sinh ra một đứa trẻ mà ngài ấy không chắc chắn về huyết thống của nó.
Trước khi rời sân ga, Felix von Herhardt đã vẫy tay chào những người xem. Lời chào ngây thơ đó đã mang đến những tiếng cười khúc khích từ khắp nơi.
"Mùa hè đã đến với Karlsvard."
Có người lẩm bẩm.
"Chắc chắn là vậy."
Lần lượt từng lời nói đồng tình phát ra.
Đó là mùa hè ở thành phố phía bắc, mùa mà những kiệt tác của gia tộc Herhardt quay trở lại.
---------------------------
"Món quà mà anh đã hứa. Anh nhớ mà, phải không?"
Layla đang bận ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ xe đột nhiên quay đầu lại. Matthias hơi nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc. Không cần thiết phải giao tiếp bằng mắt nữa. Vì ánh mắt anh luôn nhìn về phía vợ mình.
"Chúng ta sẽ đi dã ngoại vào cuối tuần này. Cả ba chúng ta, cùng nhau."
Matthias càng im lặng lâu, đôi mắt Layla càng trở nên nghiêm túc hơn khi cô chăm chú nhìn anh. Những lúc như vậy, Matthias nhàn nhã nhìn vào đôi mắt ngọc lục bảo có ánh sáng đậm hơn bình thường một chút, như thể đang thưởng thức chúng.
Layla, người hào hứng khoe về điểm số của mình, nói rằng có một món quà mà cô muốn nhận. Đó là cô muốn đi dã ngoại ở khu rừng Arvis, ba người họ đi cùng nhau.
'Lần này em chắc chắn sẽ cho anh ngắm hoa.'
Không khó để đoán ra ý nghĩa của những từ được thêm vào cẩn thận đó.
'Arvis nở rất nhiều hoa đẹp ngay cả trong mùa hè.'
Layla mỉm cười và Matthias sẵn sàng gật đầu.
Layla, em có biết không? Rằng lời nói của em là sự cứu rỗi để anh biết những ngày rực rỡ đó không phải là ảo tưởng và dối trá đối với anh không?
"Đừng làm như anh không biết."
Đôi mắt Layla nheo lại khi cô quan sát biểu cảm của anh.
"Anh chỉ đùa thôi."
Giọng điệu cô nói rõ ràng và tự tin cho thấy mức độ nghiêm trọng tương tự như khi cô mắng Felix. Tất nhiên, không giống như con trai, người cha chỉ khiến Layla cảm thấy trống rỗng bằng cách cười khúc khích một cách trơ trẽn.
"Hãy nhớ nhé, Layla."
Môi Layla run lên trước giọng nói nhẹ nhàng đó, trái ngược với thái độ đáng ghét của anh.
"Bất cứ quyết định gì. Tất cả đều thuộc về em."
Đôi mắt không còn cười thật sâu thẳm và lặng lẽ. Đôi khi, khi cô bắt gặp anh nói những điều này với thái độ cực kỳ bình tĩnh và khô khan, Layla sẽ cảm thấy hụt hẫng. Giống như bây giờ.
"Em biết mọi thứ. Lại chỉ là một trò đùa thôi."
Một lần nữa, Layla nói với giọng mạnh mẽ hơn trước.
"Là vậy sao?"
Ngay cả khi anh đặt câu hỏi một cách ranh mãnh, đôi mắt anh vẫn nhìn Layla.
Cô mở to mắt như muốn nói rằng cô sẽ không thua, nhưng cuối cùng Layla lại tránh ánh mắt của anh. Những khoảnh khắc này ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Nó thoải mái, nhưng cũng không thoải mái, và nó thật lạ, nhưng cô không ghét lắm.
Trong khi cô đang suy nghĩ về cảm giác không thể xác định rõ ràng đó, chiếc xe chở họ rẽ vào con đường trồng cây tiêu huyền dẫn đến cổng chính của dinh thự. Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt Layla khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Nhìn đằng kia đi, Felix. Không phải là rất đẹp sao?"
Felix, người được Layla nhẹ nhàng ôm trong vòng tay, hướng đôi mắt mở to về phía đầu ngón tay mẹ mình đang chỉ.
Cây tiêu huyền. Tưa rừng. Cỏ sương mù.
Đứa trẻ siêng năng nói chuyện với cách phát âm ngắn ngủn những cái tên mà mẹ kể ra. Khi Layla mỉm cười sửa cách phát âm, thằng bé cũng cười theo, mùa hè của Arvis càng trở nên đẹp hơn khi hai người cùng cười.
Nghe giọng nói của hai mẹ con tiếp tục như một bản nhạc dễ chịu, Matthias đưa mắt về con đường nơi chiếc xe đạp của cô bị đổ vào mùa hè năm đó, khi cuộc đời anh hoàn toàn bị lung lay. Anh có thể nhớ rõ những bánh xe quay, cơn gió rung chuyển lá và thậm chí cả nhịp đập của trái tim anh đã làm choáng ngợp tất cả.
Nỗi khao khát mà anh tin rằng sẽ tồn tại một thời gian rồi biến mất đã thống trị toàn bộ cuộc đời anh. Và Matthias yêu những ngày tươi đẹp này, sống trong niềm khao khát ấy giờ đã là một phần của anh.
Chiếc xe rời khỏi con đường cây tiêu huyền và đi vào dinh thự, đi qua cổng chính được chiếu sáng lộng lẫy. Hai vị phu nhân Công tước tiền nhiệm bước ra đón họ ở lối vào chính của dinh thự. Felix xuống xe trong vòng tay của bảo mẫu và được giao cho hai vị phu nhân như là một món quà.
"Chào mừng, Matthias."
Lão phu nhân chào đón cháu trai với nụ cười trên môi.
"Và Layla."
Ngay khi bà ấy nhìn Layla, đôi mắt bà ấy vẫn nhân từ hơn bao giờ hết. Đó là một sự chào đón hoàn toàn khác so với mùa hè năm ngoái. Elise von Herhardt, người từng không cố gắng che giấu ác cảm với con dâu mà bà không ưa, hôm nay cũng tỏ ra khá ôn hòa.
Trước khi bước vào sảnh, Layla vô thức nhìn chằm chằm vào phía bên kia cầu thang. Chính ở nơi mà cô gái mồ côi, nhỏ hơn anh nhiều, đứng ở đó, liếc nhìn vị Công tước trẻ tuổi với đôi mắt vừa sợ hãi vừa tò mò.
Ai có thể tưởng tượng được ngày đứa trẻ đó trở thành Nữ công tước? Nếu ai đó nói điều đó với cô lúc nhỏ, Layla sẽ nghĩ rằng người đó bị điên.
Thực sự thì cô vẫn không thể tin được.
Cô không thể tin rằng mình đang sống khoảng thời gian tươi sáng như thế này với một người đàn ông và có một cái tên xa lạ, Layla von Herhardt, người mà cô chỉ có thể ở bên trong bóng tối. Có lúc cô thấy choáng váng vì tất cả cứ như một giấc mơ. Chính Matthias luôn là người dẫn dắt Layla trở về thực tại.
"Layla."
Layla từ từ ngẩng đầu lên, đi theo giọng nói giống như ánh đèn chỉ dẫn. Khi cô hít một hơi thật sâu, các giác quan của cô lại trở nên rõ ràng.
Hai người cạnh nhau bước vào nơi ở của Công tước. Cầu thang bằng đá cẩm thạch rực rỡ và ánh sáng từ đèn chùm vẫn còn làm cô nản lòng, nhưng Layla bình tĩnh bước từng bước một, suy nghĩ về kế hoạch cho mùa hè này.
Nếu cả ba người họ đi dã ngoại cùng nhau, họ nên đi dạo dọc theo con đường mọc đầy bụi hoa hồng dại. Rừng bạch dương và cánh đồng hoa tím nở rộ cuối đường đẹp như một bức tranh. Thực sự đó. Cô nghĩ sẽ thật tuyệt nếu được cùng nhau ngắm một đàn chim nước bay qua sông Schulter vào lúc hoàng hôn.
Tuy nhiên, nơi có phong cảnh đẹp nhất là phía trên hàng cây xinh đẹp ven sông. Liệu điều đó có thể xảy ra cùng với Matthias von Herhardt?
Mặc dù biết đó là một ý tưởng nực cười nhưng Layla vẫn nghĩ về nó một cách khá nghiêm túc.
"Matthy."
Cô thì thầm tên anh một cách nhẹ nhàng và anh hạ ánh mắt xuống.
"Anh có thể trèo cây được không?"
Layla hạ giọng như thể lo lắng rằng nó sẽ lọt vào tai hai vị phu nhân đi trước cô. Một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa lông mày vốn luôn giãn ra của Matthias.
"Nếu anh không biết, em có thể dạy anh."
Với khuôn mặt không chút cười, Layla đã nói một điều khá phi lý.
"Anh có muốn trèo cây cùng nhau không?"
Matthias sửng sốt một lúc, không thể tin vào những gì mình đang nghe. Ngay cả vào lúc đó, đôi mắt Layla, đang nhìn anh chăm chú, vẫn nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Tất nhiên là em sẽ không ép anh."
Layla nói thêm, vẫn cảm thấy xấu hổ.
"Em sẽ tôn trọng mong muốn của anh."
Càng nói, cô càng cảm thấy mình càng lún sâu vào vũng bùn mà không còn đường quay lại. Trong khi đó, hai người đã đến giữa hành lang nối cầu thang trung tâm và phòng khách.
"Thần sẽ làm theo mệnh lệnh của Người."
Matthias lịch sự cúi đầu và đưa ra một câu trả lời bất ngờ. Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Layla khi anh nói ra lời tuyên thệ.
Đừng làm thế!
Cô hét lên trong im lặng, nhưng Matthias dường như không hề có ý định làm vậy.
"Thưa Nữ hoàng bệ hạ."
Những lời đó được thì thầm nhẹ nhàng đến mức chỉ Layla mới có thể nghe thấy, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng không xấu hổ.
Ngay cả khi đối mặt với Layla đang nheo mắt, Matthias vẫn xoay người mà không gặp vấn đề gì.
Dù sao thì cũng thật lạ.
Layla cuối cùng cũng mỉm cười khi cô củng cố quan điểm đó một lần nữa. Đúng lúc đó, hai vị phu nhân đi phía trước quay người lại.
Layla sớm nhận ra tại sao mắt họ chỉ tập trung vào cô. Công tước Matthias von Herhardt, người có vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, đứng thẳng và nhìn xuống cô. Như muốn nói rằng anh không biết tại sao vợ mình lại cười.
"Felix, hôm nay mẹ cháu có vẻ có tâm trạng rất tốt."
Elise von Herhardt, người thay vì khiển trách cô với đứa cháu trai mà bà đang ôm trong tay, lại tặc lưỡi và quay đi. Thật không công bằng khi trở thành một kẻ ngốc cười một mình, nhưng cô không thể giải thích chi tiết được.
Khi chạm mắt với Layla, người đang trừng mắt nhìn anh, Matthias lại mỉm cười bình tĩnh. Chống lại sự thôi thúc muốn hét lên và nói hết với mọi người, Layla siết chặt cánh tay của người chồng đáng ghét.
Có vẻ như đây sẽ là một mùa hè rất dài.