Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 163: CON CHIM ĐÃ TRỞ LẠI




Công viên ở trung tâm thành phố Latz đủ rộng để chứa một cái hồ và một khu rừng.

Layla thích nhất phía tây của công viên, nơi cảnh hồ và rừng kết hợp đẹp mắt nhất. Thoạt nhìn, khung cảnh nhìn từ đây giống với Arvis. Dù mang lại rất nhiều nỗi buồn và tổn thương nhưng đó vẫn là nơi đẹp đẽ và đáng nhớ nhất trên thế giới đối với Layla.

Cô trải chăn dưới bóng cây và lấy bữa trưa trong hộp ra. Mặc dù chỉ có cô đi dã ngoại với đứa trẻ nhưng cô vẫn nỗ lực rất nhiều để làm thật đẹp. Ngay cả khi những ký ức từ thuở thơ ấu không thể đọng lại trong trí nhớ của trẻ thì chắc chắn chúng sẽ được lưu giữ trong tim theo một cách nào đó.

Layla có rất nhiều thứ muốn tặng cho con mình.

Những khoảnh khắc nhỏ, hạnh phúc bên mẹ, những lời nói thân thiện, những điều như ánh mắt ấm áp và tiếng cười. Cô muốn cho con mình biết rằng trên đời này vẫn có người tin tưởng và yêu thương nó cho dù có chuyện gì xảy ra. Giống như chú Bill đã làm với Layla.

Khi quay lại, Layla cũng sẽ làm như vậy gấp đôi. Ăn ngon, cười nhiều và tăng thêm sức mạnh. Cô sẽ không biến con mình thành đứa trẻ chỉ nhận được một nửa tình yêu thương vì không có cha. Tuyệt đối không.

Đầu tiên Layla cho đứa trẻ ăn rồi mở phần hộp cơm trưa của mình ra. Đứa trẻ dường như đang có tâm trạng vui vẻ sau khi ăn no và chỉ tập trung chơi lục lạc.

Nhờ vậy mà Layla đã có thể ăn trưa mà không cần vội vã. Cô vừa cắn một miếng đào cô mang theo để tráng miệng thì cô đã đến bên nó. Âm thanh lạo xạo hấp dẫn đến nỗi đứa trẻ phải nghiêng đầu qua lại mỗi khi Layla nhai quả đào.

Layla choáng váng khi đối mặt với đôi mắt xanh đang nhìn chằm chằm. Ký ức về người đàn ông phủ trên khuôn mặt đứa trẻ trở nên to hơn và rõ ràng hơn một cách không thể kiểm soát.

'Anh sẽ quay lại. Chắc chắn.'

Anh đã hứa một cách rõ ràng.

'Anh yêu em.'

Em vẫn chưa thể cho anh một câu trả lời duy nhất cho lời nói đó.

"Em yêu anh."

Layla nhấc kính lên, dụi khóe mắt, nhìn đứa trẻ rồi nhẹ nhàng thì thầm.

"Em yêu anh rất nhiều."

Bây giờ cô có thể nói mà không do dự. Em yêu anh. Biết bao nhiêu lần với sự chân thành nồng nhiệt nhất của cô.

Đứa trẻ có vẻ thích thú với lời tỏ tình, với đôi mắt xanh lấp lánh, tươi cười và bập bẹ.

Sau khi xoa kỹ đôi tay dính đầy nước trái cây của mình, Layla nhắm mắt lại trong khi ôm đứa trẻ vào lòng. Một mùi hương trẻ em dịu nhẹ xộc vào mũi cô.

Cánh tay đang ôm đứa trẻ có thêm chút sức lực

--------------------------

"Này, không lẽ..."

Người phụ nữ vừa đi ngang qua nhà hàng xóm bỗng quay lại với vẻ mặt ngờ vực.

Người đàn ông đã ngừng gõ cửa từ từ quay đầu về hướng giọng nói phát ra.

"Anh đang đến thăm mẹ của đứa trẻ sống trong ngôi nhà này phải không?"

Câu hỏi cô hỏi với vẻ mặt thoải mái chứa đầy sự tò mò thận trọng.

"Đúng. Đúng vậy."

"Người mẹ bé nhỏ tóc vàng đeo kính có phải không?"

"Đúng vậy."

"Ồ. Hình như anh là người cha đã ra trận của đứa trẻ! Phải vậy không?"

Khi cẩn thận quan sát khuôn mặt của người đàn ông, cô ấy hét lên vui sướng.

"Cha của đứa bé có khuôn mặt không thể nhầm lẫn được. Rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, nhưng tôi cảm thấy quen thuộc đến mức bối rối khi nhìn anh."

Trước khi anh kịp trả lời, cô đã nói đùa.

"Nên làm gì đây? Anh trở về từ chiến trường, nhưng con đường của hai người lại khác nhau."

"Nhà không có ai sao?"

"Mẹ và đứa trẻ đã đi chơi hồi nãy rồi. Tôi có nghe nói là họ sẽ đi dã ngoại ở công viên."

Cô ấy tặc lưỡi như thể đang thất vọng. Ngay lúc đó, ánh mắt cô vẫn lướt qua khuôn mặt của người đàn ông.

Khi cô nghe nói rằng đứa trẻ trông không giống mẹ lắm, cô đoán nó rất giống với cha nó.

Nhưng khuôn mặt của người đàn ông này quá quen thuộc để có thể nghĩ như vậy. Không thể nào đây là người cô biết được. Cô đã từng nhìn thấy anh chàng này ở đâu đó sao?

"Mẹ của đứa trẻ thường đi công viên. Thông thường, họ không quay trở lại cho đến sau khi mặt trời lặn. Sẽ rất khó khăn khi có nhiều đường đi khác nhau khi đi tìm họ, vậy nên đợi ở nhà tôi cho đến lúc đó thì sao?"

"Không. Không sao đâu."

Sau khi nhìn về hướng công viên một lúc, anh bước xuống cầu thang và dừng lại trước mặt cô.

"Cảm ơn, thưa cô."

Người đàn ông gật đầu chào và đi ngang qua cô với tốc độ nhàn nhã. Khi đến gần cuối đường, một người đàn ông bước xuống chiếc ô tô màu đen đang chờ sẵn và vội vàng mở cửa ghế sau.

Nhìn thế nào cũng thấy anh ấy không phải là một người bình thường.

Không thể rũ bỏ sự tò mò không nguôi của mình, cô nhìn chằm chằm vào phía sau chiếc xe khi nó đang di chuyển một lúc lâu.

"Đây chắc chắn là lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy, nhưng lại không có cảm giác xa lạ."

Cơn gió chiều mang theo lời thì thầm của cô thổi qua con đường trong một buổi chiều cuối tuần yên tĩnh.

-----------------------------

Đứa trẻ vốn ăn ngon, chơi ngoan đã ngủ ngon lành với khuôn mặt như thiên thần.

Layla, người đang nhìn đứa trẻ ngủ say trong khi nằm đối diện cô, thở dài nhẹ nhõm và nhẹ nhàng đứng dậy. Mái tóc bị hy sinh làm đồ chơi của đứa trẻ giờ đã trở nên lộn xộn. Dấu tay của đứa trẻ in trên kính khiến tầm nhìn của cô bị mờ đi.

Layla cẩn thận tiến lại gần chiếc túi đặt trên mép chăn. Đầu tiên, cô lau, chỉnh lại kính và xõa mái tóc rối bù của mình.

Đứa trẻ yêu mái tóc của Layla nhiều như cha nó vậy. Có vẻ như hai người họ không chỉ có mỗi khuôn mặt giống nhau. Tất nhiên xét về phương pháp thì phía con trai cô có phần cực đoan hơn một chút.

Thằng bé rất ngạc nhiên trước mái tóc óng mượt của cô đến nỗi nó đã túm lấy đầu mẹ mình và kéo khi nó đang được cô trên tay. Thằng bé hạnh phúc biết bao và thật dễ thương biết bao. Cô gần như cảm thấy tiếc vì đã nhổ sợi tóc bị vướng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô hạnh phúc khi được giật tóc.

Layla cười và bắt đầu nhẹ nhàng gỡ mái tóc rối của mình bằng những ngón tay dùng làm lược. Buộc hay tết tóc cũng chẳng ích gì nên cô đã nghĩ đến việc cắt nó đi, nhưng cô lại không thích.

Mái tóc vàng óng của cô xõa xuống vai và lưng, quấn quanh cổ chiếc váy trắng. Layla quên tết tóc lại và ngơ ngác nhìn ánh nắng chiều muộn xuyên qua kẽ lá tươi tốt. Trước khi nhận ra, mặt hồ tĩnh lặng đã nhuộm một màu vàng rực rỡ.

"Đẹp quá..."

Một tiếng kêu nhỏ phát ra từ môi cô mà cô không hề nhận ra. Cả thế giới dường như yên bình như một bức tranh. Như thể những ngày địa ngục đó, khi đạn pháo từ trên trời rơi xuống và tiếng súng vang lên chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.

Layla lặng lẽ tựa má lên hai đầu gối cô đang ôm chặt.

Cô nhìn thấy những con chim nước bay thong thả trên mặt hồ. Đây là những con chim di cư trải qua mùa hè ở Berg. Gió thổi qua khu rừng đầy hoa hồng dại mang theo mùi hương ngọt ngào. Tiếng lá cây đung đưa trong gió nghe giống hệt tiếng xích xe đạp bị quấn.

Đó là một ngày hè vô cùng đẹp đẽ nhưng đột nhiên lại có cảm giác thật lạ lùng.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Anh không có ở đây. Anh sẽ không quay lại nữa.

Khi chóp mũi cô bắt đầu râm ran một cảm giác khó tả, tiếng trẻ con khóc đã thức tỉnh Layla. Felix vừa thức dậy và đang khóc, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Layla sớm tìm ra lý do tại sao. Quả bóng bay buộc vào tay cầm của xe đẩy bay trong gió và treo lơ lửng giữa những cành cây. Có vẻ như sợi dây lỏng lẻo đã bị tuột ra.

"Sẽ ổn thôi!"

Layla an ủi đứa trẻ bằng giọng mạnh mẽ.

"Không có gì đâu. Sẽ ổn thôi! Mọi thứ đều ổn! Đúng không?"

Có lẽ ngạc nhiên trước tinh thần của mẹ nên đứa trẻ chợt ngừng khóc.

Layla lau khuôn mặt đẫm nước mắt của con trai mình, đứng dậy và bắt đầu đi về phía cái cây nơi bóng bay bị treo.

"Đợi một chút! Mẹ sẽ mang nó về!"

---------------------------

Tìm Layla không khó lắm.

Thật kỳ lạ.

Trong công viên rộng lớn này, anh có thể tìm thấy Layla chỉ với một chút hiểu biết mơ hồ rằng cô ấy đang ở đâu đó.

Nhưng Matthias biết là như vậy. Đó chính là cô ấy.

Một nơi có rừng, chim và mặt nước lấp lánh. Sẽ rất khó để tập trung đông người nhưng cũng không nên quá vắng vẻ. Dù tỏ ra dũng cảm nhưng chú chim xinh đẹp của anh thực chất lại rất nhút nhát.

Bất cứ nơi nào anh tìm, Layla đều ở đó.

Ngồi trên tấm chăn dưới bóng cây, lặng lẽ nhìn khung cảnh rừng cây, hồ nước, cô giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Chỉ khi đó Matthias mới nhận ra sự tồn tại của một người khác, chính là đứa con của mình.

Trong khi Matthias đang đứng yên, cảm thấy có chút xa lạ, Layla bắt đầu bước đi mạnh mẽ về phía một nơi nào đó. Đứa trẻ bị bỏ lại một mình nghiêng đầu nhìn bóng lưng mẹ.

Matthias lại bước tới chỗ đó. Khi anh chạm tới tấm khăn, Layla đã đến trước một cái cây cách đó không xa.

Anh tự hỏi cô ấy định làm cái gì, nhưng trước sự ngạc nhiên ngớ ngẩn của anh, Layla bắt đầu trèo lên cây. Chỉ khi đó Matthias, người nhìn thấy quả bóng bay treo trên cành cây không quá cao, mới nhận ra mục đích của Layla là gì.

Khi anh cười nhẹ, đứa trẻ đang ngồi im lặng trong chăn ngẩng đầu lên. Matthias cũng nhìn xuống và đối mặt với đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào mình. Khi anh hơi nhướng mày, đứa trẻ chớp mắt chậm rãi.

Matthias lại cười, lần này có chút bất lực. Và khi anh nhìn lên lần nữa, Layla đã ngồi trên cành cây và với lấy quả bóng bay.

Matthias bắt đầu bước về phía cô không chút do dự.

Nó gần như nằm ngoài tầm với nhưng Layla đã tóm được sợi dây của quả bóng bay.

"Nhìn này! Mẹ..."

Layla quay đầu lại và hét lên vui sướng, nhưng đầu óc cô trống rỗng và không thể tiếp tục nói.

Một người đàn ông đang đứng cách cái cây không xa. Anh đang đứng thẳng, một tay đặt sau lưng và nhìn cô. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh nghiêng đầu. Đó là một cử chỉ có phần đùa giỡn và vui vẻ, khác hẳn với vẻ ngoài lịch lãm của anh.

Vì vậy, đó chính là anh.

Đầu óc cô trống rỗng, nhưng cô chắc chắn . Thật nực cười, nhưng không có gì đáng nghi ngờ cả. Đó chính là anh. Không thể là ai khác ngoài anh.

Layla nhìn Matthias, nắm chặt quả bóng bay. Bàn tay đang cầm bóng khẽ run lên. Khi anh lặng lẽ nhìn Layla, đôi mắt trong suốt như thủy tinh của anh dần dần lấp đầy ánh cười.

Không nói một lời, anh nhẹ nhàng nhấc tay trái ở sau lưng lên. Phần đuôi của dải ruy băng buộc bên trong tay áo sơ mi tung bay trong làn gió chiều êm dịu.

Thực sự kỳ lạ.

Cô nghĩ về điều này mỗi ngày. Đó là khoảnh khắc cô đã vẽ ra vô số lần trong ngày, nhưng tại sao giờ đây không có gì hiện lên trong đầu cô?

Layla chỉ nhìn anh chằm chằm với đôi môi mím chặy và đôi mắt mở to. Matthias từ từ dang rộng vòng tay về phía Layla.

Ký ức về khoảnh khắc tiếp theo mờ dần.

Trước khi cô kịp nhận ra, chân cô đã đặt trên mặt đất và cô đang chạy về phía anh. Tầm nhìn của cô bị mờ đi bởi những giọt nước mắt tuôn trào, nhưng điều đó thật tốt.

Mái tóc vàng như đôi cánh của Layla tung bay phía sau khi cô chạy về phía anh ngày càng nhanh hơn. Có rất nhiều điều cô muốn nói, nhưng tất cả những gì thoát ra giữa đôi môi hé mở của cô là tiếng khóc còn trẻ con hơn cả tiếng khóc của đứa con trai nhỏ của cô.

Layla nhẹ nhàng bay lên như một chú chim và được anh ôm vào lòng. Và Matthias ôm cô bằng tất cả sức lực của mình. Quả bóng bay mà Layla đã bỏ lỡ bay cao trên bầu trời, gió làm rung chuyển dải ruy băng buộc trên cổ tay anh.

Với đôi mắt giống hệt cha mình, đứa trẻ nhìn quả bóng bay lơ lửng tuyệt đẹp.

Đôi mắt đứa trẻ mở to, mím môi như sắp khóc. Con chim nước bay từ phía bên kia bầu trời nơi quả bóng bay biến mất.

Đôi mắt đứa trẻ lại bắt đầu lấp lánh vẻ tò mò nhìn cha mẹ mình vẫn đang ôm chặt nhau.

Mình có nên khóc như mẹ mình không?

Đứa trẻ đang nghiêng đầu như đang suy nghĩ cuối cùng cũng bật cười. Mặt hồ nơi đàn chim bay lượn chậm rãi đáp xuống đang chuyển sang màu hoàng hôn đỏ rực.

Con chim đã trở lại.

Đó là một buổi tối mùa hè yên bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.