Đông qua, xuân qua, hè lại đến.
Và cuộc chiến kết thúc với phần thắng thuộc về Liên minh miền Bắc, với tổn thất to lớn cho cả hai bên. Cái được từ chiến thắng thì nhỏ mà mất mát thì lớn, nhưng một kết cục xứng đáng đã xóa tan mọi bóng tối. Những gì còn lại là một chiến thắng hoành tráng sẽ làm rạng rỡ hơn nữa lịch sử của Đế chế. Chính là như vậy.
"Đây là loại vinh quang chỉ mang lại những vết sẹo đúng không? Tuy nhiên, tôi đoán là tôi rất vui vì chiến tranh đã kết thúc trước khi nó làm mọi dòng dõi đoạn tuyệt."
Một tiểu thư quý tộc đứng trong đám đông chào đón quân đội đang tiến bề của Đế chế thở dài thườn thượt. Tên của nhiều người con trai không bao giờ trở về được truyền qua miệng những người vợ khác đồng cảnh ngộ.
"Ai sẽ được chọn làm người kế vị gia tộc Herhardt?"
Khi tên Matthias von Herhardt được nhắc đến, chủ đề tự nhiên chuyển sang vấn đề kế vị Công tước, vấn đề nóng nhất trong giới xã hội hiện nay.
Vì người đàn ông duy nhất của gia tộc qua đời mà không để lại người kế vị nên tước vị Công tước không còn cách nào khác ngoài việc chuyển giao cho bàng hệ. Tuy nhiên, vị trí người đứng đầu gia đình vẫn bị bỏ trống do Elise von Herhardt khăng khăng rằng không thể bổ nhiệm người kế vị nào khác vào vị trí này cho đến khi thi thể của con trai bà được tìm thấy và một tang lễ đàng hoàng được cử hành.
"Thay vì trì hoãn như vậy, lẽ ra anh ta nên kết hôn với tiểu thư Brandt vào năm ngoái. Như vậy sẽ không có thảm kịch kết thúc dòng dõi chính này."
"Không có gì đảm bảo rằng Claudine sẽ sinh con trai chỉ vì họ kết hôn. Đó là một gia đình quý tộc danh giá."
"Ha. Đúng vậy."
Mọi người đều đồng tình với quan điểm đó.
"Thật may mắn cho gia tộc Brandt. Nếu vội vàng làm đám cưới trước khi ra trận, họ sẽ khiến con gái mình trở thành góa phụ".
"Claudine thế nào rồi?"
"Tôi nghe nói cô ấy sắp có một cuộc đính hôn mới phải không?"
"Ồ. Sắp rồi sao?"
"Không cần phải lãng phí thời gian trong tình huống mà hôn ước với gia tộc Herhardt dù sao cũng vô hiệu. Tôi đoán Nữ bá tước Brandt đã đủ siêng năng để tìm được một người bạn đời khá tốt."
"Dù người bạn đời đó có tốt đến đâu thì anh ta cũng không thể tốt hơn Herhardt. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho Claudine và Nữ bá tước Brandt."
Trong khi họ đang trao đổi sự cảm thông thích hợp và đôi chút nhẹ nhõm, những tiếng reo hò nhiệt tình bắt đầu vang vọng từ bên kia đường.
Cuộc khải hoàn đã bắt đầu.
----------------------------
Công viên vắng tanh, như thể cả thành phố đã ra đón đoàn quân đang khải hoàn. Nhờ vậy, Layla đã có thể đi dạo nhàn nhã hơn bình thường. Tiếng bước chân nhẹ nhàng bước đi chậm rãi, tiếng bánh xe đẩy lăn, tiếng gió lay lá tươi hòa quyện như một bản nhạc dễ nghe.
Khi hai người rời khỏi con đường rợp bóng cây, Layla nâng vòm che của xe đẩy để tạo bóng mát cho đứa trẻ đang ngủ. Đứa trẻ sinh ra nhỏ bé nhưng lớn lên khỏe mạnh, gạt bỏ những tháng ngày lo lắng. Thằng bé là một người may mắn khi không bao giờ mắc một căn bệnh nhỏ nào và có tính cách hiền lành.
Layla cố tình tránh đường chính và đi đường vòng. Tiếng bước chân vẫn tiếp tục dọc theo con đường yên tĩnh.
Cô không tự tin khi nhìn thấy quá trình khải hoàn.
Có lẽ cô không muốn chấp nhận sự thật rằng anh sẽ không quay lại ngay cả khi chiến tranh kết thúc.
"Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp. Phải không?"
Cô đã cố gắng nói chuyện với đứa trẻ đang ngủ mà không có lý do. Mái tóc mềm mại của đứa trẻ đung đưa trong gió.
"Mẹ con thích mùa hè. Còn con thì sao? ừm. Mẹ đoán là con chưa biết về mùa thu."
Khóe môi cô khẽ run lên khi mỉm cười.
Layla lặp lại những lời nhẹ nhàng mà cô dành cho đứa trẻ đang ngủ say. Khi cô chợt nhìn lên, khu dân cư nơi có ngôi nhà ngày càng gần hơn.
Nơi ở lẽ ra là nơi ở tạm thời cho đến khi Matthias trở về giờ đã trở thành nơi ở trọn đời. Luật sư của anh và quản gia của Công quốc đã làm việc chăm chỉ để đảm bảo rằng mọi điều Matthias hứa sẽ trở thành hiện thực, và nhờ điều này, Layla và đứa trẻ có thể sống một cuộc sống ổn định.
Đó là một ngày yên bình.
Những ngày như vậy sẽ tiếp tục trong tương lai. Anh không có ở đây. Anh sẽ không quay lại nữa.
Layla không muốn cảm thấy chán nản nên bước đi nhanh hơn. Nhưng không được bao lâu thì lại dừng lại. Dây giày đã bị tuột ra.
Layla thở dài và cúi xuống bắt đầu buộc sợi dây lỏng lẻo. Đúng lúc cô chuẩn bị thắt nút thì một ký ức bất ngờ ùa về trong cô.
Một ngày cùng anh ở một thành phố xa lạ, một ngày mà mọi thứ đều lạ lẫm. Hình ảnh Matthias quỳ trước mặt cô và giúp cô mang giày hiện lên trong tâm trí một cách sống động như hiện thực.
Đôi mắt xanh yên tĩnh đó, nhiệt độ cơ thể mát lạnh và mềm mại, cảm giác từ đôi giày anh đang mang, và những nút dây giày gọn gàng đung đưa theo từng bước đi.
Khi những ký ức ngày càng cụ thể hơn, đôi mắt Layla trở nên đỏ hoe. Nhưng cô đã kìm được nước mắt.
Sau khi lấy lại hơi thở, Layla nhanh chóng buộc dây giày và đứng dậy. Những bước đi cô đẩy xe trở lại nhẹ nhàng và sống động hơn trước.
Khi vết đỏ trong mắt cô dịu đi, Layla đã đến trước cửa nhà. Đứng đó là một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục.
Khoảnh khắc đôi mắt Layla mở to, anh từ từ quay lại. Những nụ cười tương tự nở trên khuôn mặt của hai người đang lặng lẽ nhìn nhau.
"Kyle!"
Khi Layla hét lên vui sướng, đứa trẻ mở mắt rạng rỡ.
-----------------------
Trong khi Layla siêng năng chuẩn bị trà thì Kyle ở trong phòng khách tràn ngập ánh nắng cùng con cô.
Như thể Layla đã đúng khi nói đứa trẻ này là một đứa trẻ hiền lành, đứa trẻ không hề khóc ngay cả Kyle ở trước mặt, người mà nó mới gặp lần đầu tiên. Như thể thằng bé không thoải mái với khuôn mặt xa lạ, nó chỉ nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt xanh giống với người đàn ông đó một cách đáng ngạc nhiên một lúc, và chẳng mấy chốc nó bắt đầu mỉm cười rạng rỡ. Rõ ràng là ít nhất tính cách của thằng bé không giống anh ta.
"Thằng bé tên là gì?"
Kyle mỉm cười và hỏi Layla đang chuẩn bị trà.
"Felix."
Layla mỉm cười trả lời, bế đứa trẻ lên và ngồi đối diện với Kyle.
Hai người nói chuyện bình thường như bạn bè đã lâu không gặp. Kyle mỉm cười thật sảng khoái vì biết rằng anh có thể gặp Layla một cách thoải mái như vậy.
"Em rất vui vì anh đã trở về an toàn."
Một nụ cười thoải mái như nụ cười của Kyle xuất hiện trên khuôn mặt Layla khi cô lặng lẽ nhìn anh.
"Anh cũng vậy."
Kyle lặng lẽ đặt tách trà xuống và mỉm cười nhìn cô.
"Anh rất vui mừng khi em khỏe mạnh trở lại và an toàn sinh được đứa con xinh đẹp."
"Chúng ta đã giữ đúng lời hứa với nhau."
"Anh biết."
Mắt Kyle hơi đỏ khi nhớ lại mùa thu năm ngoái khi mà những lời của Layla nhắc anh nhớ đến.
Ban đầu, anh định đưa Layla đến đây sau khi nhận được giấy nghỉ phép, nhưng tình thế đột ngột thay đổi và tất cả các kỳ nghỉ phép đều bị hủy bỏ. Trái tim anh nặng trĩu như đeo chì khi rời xa Layla, người vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hơn nữa còn cô còn đang mang thai, nhưng Layla đã an ủi anh bằng nụ cười rạng rỡ.
Ngày hôm đó, cô đã hứa khi từ biệt ở bệnh viện quân y gần biên giới. Hãy gặp lại nhau trong tình trạng sức khỏe tốt nhé. Khoảnh khắc anh nắm tay Layla khi cô đề nghị bắt tay anh, Kyle đã bật khóc mà không cầm được nước mắt. Layla rời đi sau khi an ủi những giọt nước mắt đó. Giữ chặt hành lý của cô ấy và dũng cảm. Kyle biết tấm lưng gầy của mình đang run rẩy, nhưng anh không để ý. Đó là cách họ chia tay.
"Công quốc có biết về sự tồn tại của Felix không?"
Kyle hỏi khi nhìn đứa trẻ đang mỉm cười trong vòng tay mẹ. Layla lắc nhẹ đầu và cụp mắt xuống.
"Em định nuôi nó một mình như thế này mãi mãi à?"
"Cho đến khi người ấy quay lại."
Đôi mắt của Kyle mở to trước câu trả lời bất ngờ.
"Layla."
"Anh ấy đã hứa."
Layla mỉm cười khi xoa đầu đứa trẻ.
"Anh ấy chắc chắn sẽ quay lại, anh ấy đã hứa. Vậy nên em... sẽ chờ đợi."
"Người đó, Layla..."
"Em biết. Em biết, Kyle."
Mặc dù đôi mắt ngấn nước của Layla bắt đầu lấp lánh nhưng cô vẫn không mất đi nụ cười.
"Tuy nhiên, em vẫn muốn chờ đợi. Em nghĩ anh ấy sẽ về nếu em chờ đợi. Em biết điều đó thật nực cười, nhưng em muốn làm vậy."
Anh nên làm gì khi cô ngốc này đang chờ đợi một người đàn ông đã chết?
Kyle nhìn Layla bằng ánh mắt chết chóc.
Anh đã nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình. Chiến trường tàn khốc nơi những bức tường tồn tại hàng trăm năm đã tan vỡ và biến thành ngôi mộ khổng lồ. Lực lượng thiện chiến tham chiến ngày hôm đó gần như bị tiêu diệt. Nếu không được điều động đưa thương binh đến bệnh viện dã chiến thì anh cũng đã được chôn ở đó.
Có rất nhiều điều anh muốn nói nhưng Kyle lại chọn cách im lặng. Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, hài cốt có thể được thu thập, và khi đó Layla có thể sắp xếp lại tâm trí của mình.
Họ thay đổi chủ đề và lại bắt đầu nói về những điều bình thường. Nhưng cả Kyle và Layla đều biết rằng mọi chuyện không bao giờ có thể như cũ được. Khi nhận ra điều đó, ạn thực sự cảm thấy thoải mái.
"Anh phải đi bây giờ. Gần đến giờ tàu chạy rồi."
Kyle kiểm tra thời gian và đứng dậy.
"Anh có định quay lại Karlsvard không?"
"Có. Anh muốn ở bên cha mẹ cho đến khi đi học lại."
"Em hiểu rồi."
"Bảo trọng nhé, Layla. Felix cũng vậy."
Kyle mỉm cười chào hai người tiễn anh ở cửa trước. Và lần này, anh đưa tay ra trước. Giống như anh đã làm với cô gái xa lạ mà anh gặp trong khu vườn tràn ngập hương hoa hồng của Arvis vào mùa hè năm anh mười hai tuổi.
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt thực sự.
Có thể có một ngày trong đời chúng ta tình cờ gặp nhau, rồi chúng ta sẽ chào nhau bằng nụ cười thoải mái, nhưng chỉ thế thôi. Kyle giờ đã có thể chấp nhận trong thâm tâm rằng đây là điều tốt nhất cho cả hai người.
"... Ừ nhé. Kyle, anh cũng vậy.
Mỉm cười như cô gái ngày ấy, Layla nắm lấy tay anh. Đứa trẻ đang nhìn hai người bắt tay nhau với vẻ mặt tò mò lại bật cười sảng khoái.
Không nước mắt hay đau lòng, Kyle quay lại. Sau đó, một làn gió mát thổi qua và ạn bắt đầu bước đi trên con đường mùa hè không quá nóng bức.
Kyle không nhìn lại cho đến khi đi qua góc rẽ.
--------------------------
Một chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng trước bệnh viện quân đội ở phía nam Lovita.
Người tài xế mặc đồng phục vội vàng mở cửa hàng ghế sau, một ông già với vẻ mặt mệt mỏi bước ra.
"Cảm ơn ngài vì đã đến."
Các sĩ quan đang chờ đợi cúi đầu chào ông. Là hậu duệ của hoàng gia Lovita và là một quý tộc danh tiếng, người đã khiến ông đi xa đến thế này không ai khác chính là Nhà Vua. Ngài ấy nói có một vấn đề quan trọng cần được xác nhận. Vì đó là mệnh lệnh của Nhà Vua nên không còn cách nào khác là phải tuân theo.
Một trong những người cháu yêu quý của Vua Lovita đã bị thương nặng trong chiến tranh và đang được điều trị tại bệnh viện quân đội ở Berg. Khi hoàng gia Lovita yêu cầu cho cậu ta hồi hương nhanh chóng, Berg yêu cầu đưa ra các điều kiện thích hợp. Đó là một nhiệm vụ vô lý ông được giao để kiểm tra 'điều kiện'. Lý do là vì ông là anh họ của Katherine von Herhardt.
"Mặc dù danh tính của cậu ta đã được xác định rõ ràng nhưng họ vẫn yêu cầu điều này vì cần ngài xác nhận lần cuối cùng."
Viên sĩ quan dẫn ông đến một khu yên tĩnh lịch sự giải thích.
"Đây rồi."
Bước chân của họ dừng lại trước cửa phòng bệnh ở cuối hành lang. Ông gật đầu và viên sĩ quan gõ nhẹ trước khi mở cửa.
Trước cảnh tượng đó, một thanh niên đang ngồi hút thuốc trên bậu cửa sổ từ từ đứng dậy. Gió thổi qua khung cửa sổ đang mở khẽ lay động vạt áo sơ mi trắng của cậu ta. Rất khó để nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta từ xa vì ngược sáng, nhưng rõ ràng cậu ta là một người đàn ông mạnh mẽ.
Bởi vì thời đại vàng thau lẫn lộn, đủ thể loại người điên cuồng hoành hành.
Ông tặc lưỡi khi nhìn người đàn ông trông không giống một bệnh nhân chút nào.
Người ta nói rằng cậu ta là một sĩ quan được phát hiện bị thương nặng trong một trận chiến mà quân Berg gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Dù là quân địch nhưng họ không thể làm ngơ trước một bệnh nhân đang bị đe dọa đến tính mạng nên đã chuyển người này đến bệnh viện quân y ở hậu phương.
Được biết, phải mất khá nhiều thời gian cậu ta mới tỉnh lại và hồi phục vì cậu ta bị thương nặng nên việc tắt thở cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhờ sự bảo vệ của Chúa, cuối cùng cậu ta đã sống sót, và lý do cậu ta được giữ trong căn phòng bệnh sang trọng này thay vì bị đưa đến trại tù binh chiến tranh là vì thân phận của cậu ta.
Trên thực tế, gia tộc Herhardt được cho là đã hoàn tất việc chuẩn bị tang lễ ngay khi chiến tranh kết thúc và hài cốt được thu thập. Ông tự hỏi liệu họ có đang bị một kẻ lừa đảo lừa hay không. Nếu đó là sự thật thì loại người điên nào lại cho phép điều này xảy ra ngay cả khi biết rõ rằng mình sẽ bị coi như một người đã chết?
Dù chiến tranh có khốc liệt đến đâu, tất cả các bác sĩ quân y vẫn tin vào lời nói của kẻ lừa đảo và thực hiện những hành vi như vậy đều phải bị xử lý bởi luật quân sự nghiêm khắc.
Khi cơn giận của ông bắt đầu nổi lên, cậu thanh niên vừa ném điếu thuốc vào gạt tàn bắt đầu bước đi chậm rãi từ trong quầng sáng. Ngay khi chợt nhận ra rằng tư thế thẳng đứng và dáng đi duyên dáng của cậu ta là thật và đáng tin cậy, ông liền thở hổn hển. Thực tế, chàng trai trẻ ông đang nhìn có vẻ mặt rất bình tĩnh.
Khoảnh khắc người đàn ông hơi nhếch khóe miệng, cúi đầu chào hỏi, ông liền bật cười.
Đó là câu trả lời duy nhất ông có thể đưa ra.