Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 150: CÁI TÊN ĐÓ




Vị bác sĩ quân y nhìn bệnh nhân với ánh mắt bối rối.

Người phụ nữ này đã không có dấu hiệu hồi phục trong vài ngày rồi. Vì đang mang thai nên không thể sử dụng thuốc đúng cách nên thật khó tìm được giải pháp phù hợp.

"Khi nào thì cơn sốt sẽ giảm?"

Thiếu tá Herhardt hỏi ông khi ông ra ngoài. Cảm thấy bất lực, vị bác sĩ quân y sửng sốt nuốt nước bọt khô khốc và đối mặt với anh.

Trên thực tế, người phụ nữ của Thiếu tá có tình trạng thể chất kém đến mức thật đáng ngạc nhiên khi cô ấy vẫn sống sót suốt thời gian qua. Tính mạng của một người trưởng thành bình thường sẽ không gặp nguy hiểm vì cơn sốt này, nhưng vấn đề là người phụ nữ này mang thai với cơ thể suy nhược.

Tuy nhiên, ông không dám nói sự thật trước mặt Thiếu tá.

Vào ngày đầu tiên ông được gọi vào phòng này, đôi mắt của Thiếu tá Herhardt khi ngài ấy nhìn ông nói một cách khô khan về tình trạng của người phụ nữ này, có một luồng khí lạnh lùng có thể nói là sống động như thật. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên ngay cả khi một khẩu súng được nhét vào miệng ông ngay lập tức.

"Chúng ta vẫn phải chờ xem..."

"Cho đến khi nào?"

Tuy không to tiếng nhưng giọng nói trầm thấp của Thiếu tá Herhardt cũng đủ tạo nên uy hiếp.

Kể từ cái đêm người phụ nữ này gục ngã, ngài ấy đã tập trung vào việc chăm sóc người bệnh. Ngài ấy đã xua đuổi tất cả những người khác và gánh vác mọi thứ một mình.

"Nếu chuyển cô ấy đến bệnh viện quân đội ở hậu phương, ông có thể chữa trị cho cô ấy không?"

Matthias, người đang nhìn Layla trong khi chải thô mái tóc của cô, hỏi. Vị bác sĩ quân y trầm ngâm một lúc, kiên quyết lắc đầu.

"Với tình trạng thể chất hiện tại của bệnh nhân, có vẻ khó có thể chịu đựng được hành trình chuyển về bệnh viện quân đội. Và ngay cả khi gửi cô ấy đến đó, cũng không có cách nào chữa trị cho cô ấy khi cô ấy đang mang thai..."

Sau khi xem xét biểu hiện của Thiếu tá, ông không thể hoàn thành câu nói của mình một cách chính xác. Tên máu lạnh, người không hề tỏ ra rối loạn cảm xúc ngay cả khi ra chiến trường, nơi có nguy cơ chết, lại đang mang bộ mặt của một đứa trẻ bị dồn vào chân tường.

"Tôi xin lỗi, Thiếu tá."

Ông nói điều duy nhất mình có thể nói với giọng điệu buồn bã.

-------------------------

Sau khi để bác sĩ quân y ra ngoài, Matthias quay trở lại giường nơi Layla đang nằm. Layla vẫn bất tỉnh và đau đớn.

Cơn sốt đã tăng cao đến mức không giảm trong mấy ngày. Layla hầu như bất tỉnh, cuối cùng khi tỉnh lại, cô thậm chí còn không ăn hết một thìa cháo. Cô rên rỉ vì phấn khích và lẩm bẩm điều gì đó, nhưng ngay sau đó cô quằn quại và chìm vào giấc ngủ sâu, như thể bị ngất đi.

Nhưng Matthias không bỏ cuộc.

Để giúp cô hạ cho cô bằng mọi cách, anh lau mồ hôi cho cô bằng khăn ướt và cho cô ăn cháo. Layla thậm chí còn có xu hướng nôn ói, nhưng anh kiên nhẫn thay quần áo cho cô, lau mồ hôi cho cô và làm đi làm lại điều tương tự từ đầu.

"Không sao đâu, Layla."

Khi Layla, người đang thở khò khè với hơi thở nóng và khô, cố mở mắt ra, Matthias bình tĩnh thì thầm.

"Em sẽ sớm khỏe lại thôi."

"Chú Bill."

Layla, người đang nhìn anh với đôi mắt lơ đãng, mỉm cười yếu ớt. Có vẻ như cô đang nhìn thấy điều gì đó không thực.

"Layla."

"Bữa tối muộn nhé, Kyle..."

Kyle.

Ngay cả khi cô bất tỉnh, cái tên mà người phụ nữ này gọi một cách trìu mến đã khiến Matthias ngừng lau mồ hôi lạnh cho cô.

Layla lẩm bẩm những câu chuyện ngẫu nhiên như thể cô đang nhớ lại thời thơ ấu ở trong căn nhà gỗ ở Arvis.

Chăm sóc vườn hoa cùng Bill Remmer. Làm bài tập về nhà với Kyle Ettman. Ba người ngồi cùng một bàn trò chuyện.

Trong ký ức đó, Layla trông có vẻ hạnh phúc. Dù mặt đỏ bừng và mờ mịt nhưng cô vẫn không mất đi nụ cười yếu ớt.

Layla lang thang trong ảo ảnh một lúc lại bất tỉnh và chìm vào giấc ngủ sâu. Thay vì đánh thức cô, Matthias ngâm một chiếc khăn ướt ấm vào chậu. Xương bàn tay đang vặn nó hết sức phồng lên trắng bệch.

Nhiều lần trong đêm đó, Layla đã tìm kiếm những cái tên không có ở đó.

Mẹ. Bố. Chú Bill. Kyle.

Tên của Matthias không được tìm thấy ở đâu cả.

-------------------------

Chiếc xe quân sự chở Riette von Lindmann dừng lại trước một khách sạn nằm trên quảng trường ở trung tâm thành phố Sienne. Những người lính trẻ ngồi thành từng nhóm một buổi chiều nhàn nhã hút thuốc hoặc trò chuyện. Vẻ mặt của Riette cũng rạng rỡ hơn trong bầu không khí vô tư bất thường trong hoàn cảnh thời chiến.

"Riette von Lindmann!"

Một sĩ quan quý tộc nhận ra anh và mỉm cười tiến lại gần anh.

"Ồ, cậu vẫn còn sống à?"

"Là cậu. Tôi đoán là cậu đã rất may mắn phải không?"

Hai người vừa đùa vừa cười khúc khích ngồi cạnh nhau tại quầy bar tầng một của khách sạn.

Quân đội của Berg, sau khi đạt được mục tiêu chính là chiếm Sienne, đã lên kế hoạch tổ chức lại các phòng tuyến ở đây và sau đó hành quân về phía tây để tấn công thủ đô Lovita. Những người lính đã chiến đấu không mệt mỏi và giành hết chiến thắng này đến chiến thắng khác đã được thưởng một kỳ nghỉ để tận hưởng tại một thành phố nghỉ dưỡng ấm áp ở phía Nam. Lời tuyên bố long trọng của Hoàng đế rằng họ sẽ chiến thắng trong cuộc chiến và trả những người con trai của Berg về với gia đình trước khi năm mới bắt đầu, nhưng từng không ai sẵn sàng tin, sẽ có thể trở thành sự thật.

"Còn Matthias thì sao?"

Riette làm dịu cơn khát bằng rượu thơm, nhẹ nhàng hỏi câu hỏi mà anh tò mò nhất. Sở dĩ Riettet thuộc đơn vị phụ trách tiếp tế hậu phương đi tới đây là để gặp anh họ của mình, Thiếu tá Herhardt.

"Cái đó..."

Vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt của viên sĩ quan đang cười và nói chuyện tinh nghịch.

"Sao? Có chuyện gì đã xảy ra à? Tôi chưa nghe thấy gì về việc cậu ấy bị thương."

"Nó không phải như vậy. Matthias an toàn. Chỉ một chút thôi... Có một điều kỳ lạ đã xảy ra và mọi người đều hoảng hốt."

"Tên nhàm chán đó đã làm cái quái gì vậy?"

"Cậu ta mang đi một phụ nữ Lovita đang mang thai."

"... Gì?"

Riette hỏi lại, nghi ngờ đôi tai của mình.

"Thật sốc khi Matthias, Công tước Herhardt cao quý mà không phải người đàn ông nào khác, lại thèm muốn một người phụ nữ từ lãnh thổ bị chiếm đóng đang mang thai. Nhưng điều còn đáng ngạc nhiên hơn thế..."

Anh nhíu mày và thở dài thật sâu.

"Điều này không thể giải thích bằng lời được."

"Cậu có định cố gắng hết sức để giữ tâm trạng và cư xử như thế này không?"

"Phòng 308. Đi và tự xem. Cậu phải tự xem."

Cậu ta uống nốt phần đồ uống còn lại, lắc đầu và thở dài. Riette nheo mắt nhìn cậu ta, thu dọn đồ đạc và rời khỏi quán.

Ngay cả khi leo lên cầu thang và đi qua hành lang nơi đặt căn phòng, anh vẫn không tin lời bạn mình. Anh nghĩ chắc hẳn cậu ta đã say rượu từ ban ngày, hoặc bị điên vì sốc chiến tranh. Điều đó hợp lý hơn nhiều so với việc nói rằng Matthias von Herhardt đã làm điều gì đó tương tự.

Tuy nhiên, không lâu sau Riette đã có thể tận mắt nhìn thấy hiện thực phi lý đó.

Vừa định gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra. Vị bác sĩ quân y phát hiện ra anh ta lùi lại một bước với vẻ mặt giật mình.

"Matthias đâu..."

"Mở mắt ra đi! Hãy mở mắt ra! Nhanh lên!"

Tiếng hét chói tai phát ra từ trong phòng khiến Riette không nói nên lời. Riette cũng vội vàng bước vào phòng, theo sau vị bác sĩ quân y đang ngạc nhiên bỏ chạy.

Matthias, người trông nhếch nhác đến mức không thể coi là Công tước Herhardt, đang lắc vai người phụ nữ đang nằm trên giường và la hét như điên. Khuôn mặt hốc hác với đôi mắt đỏ ngầu. Kể cả chiếc áo nhăn nheo. Đó là một vẻ ngoài mà anh không thể tin được ngay cả khi anh nhìn thấy bằng chính mắt mình.

"Ngài không thể làm vậy, Thiếu tá! Bệnh nhân phải nghỉ ngơi! Được không?"

"Em có nghĩ rằng em có thể trốn thoát nếu chết đi không? Đừng nhầm lẫn!"

Anh đẩy bác sĩ quân đội đang ôm cánh tay mình ra và lại tóm lấy người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trên giường. Không biết tại sao nhưng Riette lại chạy trước và tóm lấy Matthias.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Matthias? Cái quái gì thế này..."

Riette thở hổn hển và lùi lại một bước trước khi kịp nói hết câu. Nằm trên giường của Matthias là một người phụ nữ nhỏ nhắn, rõ ràng chính là người phụ nữ trong tin đồn. Đó là Layla Llewellyn, một người phụ nữ mà Riette biết rõ.

Trong lúc Riette đang choáng váng thì Matthias lại lao vào Layla.

"Nếu em định đến chết để bỏ chạy, anh cũng sẽ chết và đuổi theo em. Cho dù em chết, em cũng sẽ là của anh! Biết chưa?"

Matthias, ôm lấy người phụ nữ bất tỉnh và la hét, trông giống như một con vật bị đẩy đến chỗ chết. Một con mồi đáng thương bị ném vào mũi súng, bị áp bức bởi nỗi sợ hãi không thể chịu nổi và chỉ còn lại bản năng.

Riette cảm thấy chóng mặt và loạng choạng.

Điều này... Điều này thật phi lý.

Theo những gì anh biết, Matthias là một người đàn ông đã sống cả đời như một kẻ săn mồi được nuôi dưỡng tốt và một thợ săn hoàn hảo. Và phải là như vậy mãi mãi.

"Mở mắt ra ngay. Mở mắt ra, Layla, trước khi anh giết Kyle Ettman mà em đang vô cùng tìm kiếm!"

Giọng khàn khàn của Matthias run rẩy dữ dội.

Layla, người đã tỉnh lại được một lúc, đã nằm rũ xuống và đau đớn như người chết kể từ đêm qua. Hơi thở ngày càng trở nên thô ráp và khó khăn.

Đôi mắt nhắm nghiền bướng bỉnh tựa như một sự cự tuyệt ngoan cố đối với anh, giống như sự cố chấp tránh xa anh của người phụ nữ khủng khiếp này, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải chết, khiến Matthias muốn phát điên.

"Chú ơi..."

Layla thở ra một hơi thở nặng nề có mùi kim loại và lẩm bẩm như thể đang đau đớn. Matthias thả mình xuống giường mà không nói gì thêm.

Layla gọi cho Bill Remmer thêm vài lần nữa, mỉm cười rồi lại bất tỉnh. Như thể ông ấy đang ở đây với cô ấy.

Matthias nhìn quanh với đôi mắt trống rỗng. Chắc hẳn hôm nay là một ngày tươi sáng nhưng chẳng có chút ánh sáng nào cả. Mọi thứ đều tối tăm. Toàn là bóng tối và không có một chút ánh sáng nào cả.

Phải chăng người làm vườn đang muốn đưa Layla đi?

Dù cho rằng đó là một ý tưởng lố bịch nhưng Matthias vẫn nuốt nước bọt vì sợ hãi.

Ngay khi ông ấy cùng Layla chạy trốn từ Arvis đến đây, ông ấy muốn mang Layla đi khỏi anh, người đã theo cô suốt chặng đường tới đây...

"Layla."

Matthias đột nhiên ôm lấy đôi má nóng bừng của Layla bằng bàn tay đang bắt đầu run rẩy.

Layla, làm ơn.

Khi đầu ngón tay của Matthias chạm vào đôi môi khô đầy tia máu của cô, Layla lại thì thầm một cách say mê.

Chú ơi.

Miệng Layla dịu lại, có lẽ vì cô đã gặp lại Bill Remmer.

Kyle.

Như thể đó là điều tự nhiên, cái tên đó vẫn tiếp tục được gọi. Layla mỉm cười hạnh phúc dù cô cảm thấy như mình sắp chết sau khi được sống lại khoảng thời gian tươi đẹp cùng chàng trai đó.

Matthias nhìn thấy cô gái mỉm cười rạng rỡ với Kyle Ettman. Đứa con của Arvis rất dễ thương, xinh xắn, có đôi mắt long lanh và hay nói chuyện rất đáng yêu. Cô gái mà anh đã cướp đi vì muốn cô là của mình nhưng anh không bao giờ có được cô, thậm chí anh còn có thể đã giết chết cô.

"Matthias."

Riette đến bên cạnh và nắm lấy vai anh.

Chỉ khi đó Matthias mới nhận ra sự có mặt của em họ mình. Nhưng chỉ vậy thôi. Ngay cả khi có Riette ở trước mặt, đôi mắt Matthias vẫn trống rỗng.

Bàn tay bình tĩnh đẩy Riette của Matthias ra, lại hướng về phía Layla.

Bàn tay đang lang thang trên mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi má nóng bừng, chiếc gáy gầy gò cuối cùng cũng bất lực không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì, và đúng lúc đó, Matthias trầm giọng ra lệnh.

"Mang Ettman tới. Ngay lập tức."

-------------------------

"Kyle Ettman!"

Kyle ngẩng đầu lên, đi theo giọng nói khẩn cấp đang gọi anh. Viên sĩ quan quân cảnh đã đưa anh vào nhà tù này đang chạy về phía anh, thở hổn hển.

"Ra ngoài ngay, binh nhì Ettman."

"Tôi nhớ rằng thời gian trừng phạt vẫn còn vài ngày nữa."

Giọng trả lời của Kyle thật gay gắt.

"Đừng nói nhảm nữa và ra ngoài đi. Anh đã được giao nhiệm vụ thay thế hình phạt, nên nhanh lên!"

"Ý anh là gì, nhiệm vụ?"

"Đây là lệnh của Thiếu tá Herhardt."

Có đúng là một người với người đàn ông đã đưa anh vào nhà tù này không. Đúng lúc anh đang muốn cười thì người thì viên sĩ quan quân cảnh lên tiếng.

"Người phụ nữ mà Thiếu tá đưa đến đang bị bệnh nặng và có vẻ như cô ấy cần sự giúp đỡ của cậu. Vì vậy hãy tỉnh táo lại đi, binh nhì Ettman! Nhanh lên!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.