Nói xong những lời đó, Matthias từ từ nhắm mắt lại. Anh thậm chí không cử động một chút cơ bắp nào, như thể anh sẽ ngoan ngoãn chết trong tay Layla.
Layla điều chỉnh súng và nuốt nước bọt khô khốc. Cô chưa bao giờ bắn súng nhưng cô đã chứng kiến vô số cuộc đi săn. Những vụ giết chóc duyên dáng và tàn nhẫn mà người đàn ông đó đã thể hiện.
Vì vậy, tất cả những gì cô phải làm là bóp cò.
Nghiến răng, Layla đặt ngón tay run rẩy của mình lên cò súng. Cô chỉ đứng im chĩa súng mà thở dốc như vừa chạy một quãng đường rất xa. Nước mắt, không biết từ khi nào rơi xuống, cũng tùy ý chảy ra.
Cô không biết.
Cô cảm thấy như tâm trí mình, không, toàn bộ cơ thể cô trống rỗng.
Tên điên đáng sợ, độc ác và xinh đẹp này muốn gì? Điều gì xảy ra với cô và con cô ngay bây giờ? Cô không biết phải làm gì hoặc cách thức để làm bất cứ điều gì. Cô không nghĩ mình có thể tìm ra.
"Hức..."
Cuối cùng, cô không thể kìm được nữa và bật khóc.
Matthias nghe theo tiếng động và mở mắt ra. Layla, khuôn mặt dính đầy kem, đang nức nở và thút thít, tay ôm chặt một khẩu súng mà cô không biết cách sử dụng.
Thật đáng thương, táo bạo và xinh đẹp.
Trong khi Matthias im lặng quan sát thì tiếng khóc của Layla ngày càng to hơn và buồn bã hơn. Tuy nhiên, khẩu súng vẫn chĩa vào anh.
Khoảnh khắc Matthias, người chỉ mỉm cười bằng khoé môi đứng dậy, Layla, người đang run rẩy, mất thăng bằng và vấp ngã.
Thu phục cô dễ dàng đến mức ngay cả khi sử dụng từ thu phục cũng vô nghĩa.
Khi anh nắm lấy tay Layla và kéo, cô ngã xuống giường. Matthias trèo lên người cô và dễ dàng giật lấy khẩu súng. Layla, người đang vùng vẫy và thở hổn hển như một con cá bị ném vào đất, nhanh chóng ngã xuống và bất lực.
"Tôi bảo em giết tôi đi."
Matthias bình tĩnh lẩm bẩm và điều chỉnh tay cầm khẩu súng lục. Đúng như lời khuyên của anh, khóa đã được mở.
"Nếu em không làm được thì tôi phải làm, Layla."
Âm thanh kim loại va chạm xuyên qua tiếng kêu của Layla. Layla mở đôi mắt nhắm chặt, để rơi những giọt nước mắt đang che khuất tầm nhìn của cô xuống và lặng lẽ ngước nhìn anh. Khẩu súng nhắm chính xác vào đầu Layla.
"Tôi có nên tha cho em không?"
Anh hỏi Layla, người có đôi mắt ướt đang chớp chớp như người đã quên cách khóc. Thoạt nghe, giọng điệu đó có vẻ thương xót.
Layla gật đầu, cảm thấy choáng váng. Mọi thứ mơ hồ như một giấc mơ. Vì việc này không có cảm giác chân thật nên nỗi sợ hãi biến mất.
"Vậy thì em phải ngoan nhé?"
Matthias cúi người sâu hơn một chút. Khi cô nhìn anh ở gần, đôi mắt anh có một tia sáng vô cùng dịu dàng. Layla lại gật đầu, nhìn vào đôi mắt xanh đó như thể cô bị mê hoặc.
Ngay khi cô nghĩ anh đang cười, cô nghe thấy một âm thanh nặng nề của thứ gì đó rơi xuống sàn. Chỉ đến khi quay đầu về hướng phát ra tiếng động, cô mới nhận ra đó chính là khẩu súng Matthias đã vứt đi. Một khẩu súng lục với băng đạn rời đang phản chiếu ánh hoàng hôn trên tấm thảm.
Những giọt nước mắt đọng lại trong mắt Layla chảy xuống ga trải giường. Khi sự nhẹ nhõm lan rộng, toàn bộ năng lượng bị rút cạn khỏi cơ thể cô. Vì vậy, trong tâm trí choáng váng của mình, cô nghe thấy lời thì thầm tử tế của Matthias.
"Bẩn rồi."
Bàn tay anh xoa đầu cô cũng dịu dàng như giọng nói của anh.
"Không sao đâu, Layla."
Matthias đưa mặt Layla lại gần, cẩn thận giữ lấy như thể đang cầm một thứ gì đó dễ vỡ.
"Tôi sẽ rửa sạch cho em."
Đó là những lời cuối cùng Layla nhớ rõ ràng từ Matthias.
--------------------------
Khi tỉnh táo lại, Layla đang ngồi trong bồn tắm chứa đầy nước ấm. Khuôn mặt của Matthias hiện rõ qua làn hơi nước trắng xóa, cũng thân thiện như khuôn mặt trong ký ức trước đây của cô.
"Có nóng không?"
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, anh hỏi. Layla đáp lại bằng cách lắc nhẹ đầu.
Không phải là cô bị ngất đi, nhưng cô không thể nhớ nổi mình đã đến đây bằng cách nào. Không. Cô vẫn còn nhớ chuyện đó, nhưng cô có cảm giác như nó chưa từng xảy ra với mình.
Matius đứng dậy, để cô một mình trên giường rồi đi thẳng vào phòng tắm. Mặt trời đã lặn trong khi cô đang lắng nghe tiếng nước tắm và tiếng bước chân nhàn nhã. Suốt thời gian đó, Layla không cử động mà chỉ nhìn lên trần nhà. Mọi chuyện cứ như vậy cho đến khi Matthias quay lại.
Sau khi vuốt đầu cô như khen một đứa trẻ ngoan, Matthias chậm rãi cởi bỏ bộ quần áo bẩn của Layla. Đó là một điều khủng khiếp nhưng Layla không từ chối. Đến một lúc nào đó, nỗi xấu hổ cũng phai nhạt. Cô ghét mọi thứ. Cô chỉ mong anh sẽ hoàn thành mọi việc mình muốn và để cô yên.
Tất cả những khoảnh khắc đó giống như tác phẩm của những người hoàn toàn xa lạ ở một thế giới xa xôi. Bây giờ mọi chuyện vẫn như vậy. Mặc dù đang khỏa thân ngồi trước mặt Công tước nhưng đáng ngạc nhiên là cô lại không cảm thấy gì cả.
"Mắt."
Matthias thấp giọng thì thầm. Sau một hồi suy nghĩ, Layla đã hiểu ý anh.
Khi cô nhắm mắt lại như một đứa trẻ ngoan ngoãn, bàn tay Matthias chạm vào mặt cô. Người đàn ông chưa từng chăm sóc một con cún cưng nào trong đời, rất vụng về nhưng vẫn khá nhàn nhã tắm cho Layla.
Layla, người đang nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt trống rỗng, giật mình và nao núng khi bàn tay anh di chuyển xuống dưới vai cô. Cánh tay quấn quanh đầu gối của cô có thêm sức mạnh và mắt cô dần dần tập trung trở lại. Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong sự im lặng nơi tiếng nước đã ngừng lại.
"Hãy ngoan nhé, Layla."
Matthias vén mái tóc ướt che vai và ngực của Layla ra sau lưng. Layla khẽ run lên, như thể cảm thấy ớn lạnh.
"Em đã hứa rồi mà. Phải không?"
Matthias liên tục đưa ánh mắt đang nhìn về phía xa của Layla về phía mình hết lần này đến lần khác.
Sau khi liếm môi vài lần, Layla lập tức cam chịu hạ cánh tay che ngực xuống. Không có thay đổi đáng kể nào trên nét mặt Matthias khi anh kiểm tra những thay đổi rõ ràng dưới đôi vai xương xẩu của cô. Một cảm giác bối rối và hài lòng nảy sinh nhưng nó không kéo dài lâu.
"Ngày mai anh sẽ mua lại cho em chiếc bánh đó."
Anh nói, đưa ánh mắt đang lơ đãng của Layla quay lại phía mình.
Layla nheo mắt nhìn anh. Anh có vẻ như là một người không nghĩ gì về tình huống này và cuộc trò chuyện quá kỳ lạ và nực cười.
"Không cần."
Layla lẩm bẩm với giọng mệt mỏi. Khi cô nghĩ rằng một ngày giống như chiến tranh như thế này sẽ lặp lại vào ngày mai, cô phát ngán với mọi thứ.
"Không."
Matthias kiên quyết như muốn nói rằng câu trả lời của cô ngay từ đầu đã không quan trọng.
"Em thích nó."
"Điều tôi thích và không thích, điều đó có ý nghĩa gì với anh không?"
Layla lại ôm đầu gối và ngồi một bên mép bồn tắm. Vì vậy, cuối cùng, cô đã nằm trong tầm tay của anh.
Matthias mỉm cười thay vì trả lời. Nụ cười có vẻ dịu dàng đến nỗi Layla càng thấy khó thở. Lúc đó cô mới nhận thấy cánh tay của anh treo trên bồn tắm, hay chính xác hơn là vết thương trên cánh tay đó.
Layla nheo mắt nhìn vết thương dưới ống tay áo sơ mi xắn lên. Đó là một vết sẹo đã lâu không lành. Cô chợt nhận ra rằng người đàn ông này là một sĩ quan trong quân đội đã chinh phục thành phố này qua những trận chiến ác liệt.
Matthias, người nhận ra những gì Layla đang nhìn, cười và kéo tay áo sơ mi của mình xuống. Nhưng Layla đã ngăn anh lại bằng cách nắm chặt lấy cánh tay anh.
"Tôi nghĩ chắc hẳn là đã rất đau."
Layla, người đang cẩn thận kiểm tra vết thương như bác sĩ đang khám cho anh, thì thầm điều gì đó khiến Matthias bật cười.
"Em không nghĩ đó là một điều buồn cười khi nói từ một người đã cố bắn anh sao?"
"..."
"Không đau đâu."
"... nói dối."
"Thật đấy."
Matthias gỡ tay Layla ra khỏi cánh tay mình và đặt lại vào nước tắm. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi dừng lại và phòng tắm lại tràn ngập tiếng nước chảy.
Layla chỉ nhìn xuống mặt nước với đôi mắt đỏ hoe. Cô ước gì anh dừng lại ngay bây giờ, nhưng Matthias đang tắm cho Layla một cách nhàn nhã, như thể anh đang tận hưởng một trò chơi. Anh không hề ngần ngại ngay cả khi nhìn và chạm vào cái bụng căng lên của cô. Giống như anh không hề biết đến sự tồn tại của đứa trẻ. Hoặc giống như anh không quan tâm chút nào.
Có phải anh đã tin rằng đó là con của người khác?
Layla nín thở lo lắng. Đứa trẻ cũng không cử động, có lẽ vì lo lắng. Nhưng Matthias vẫn lau người cô như không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả khi hành động như một người hầu, anh vẫn có dáng vẻ của một người cai trị tất cả.
Bối rối, Layla cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Cô chỉ ngồi im lặng và để anh chạm vào mình, nhưng cô không ngừng thở dốc.
Matthias lau chùi cơ thể Layla, mặc quần áo cho cô, lay mái tóc ẩm cho cô rồi đặt cô lên chiếc giường trải ga mới.
Layla có một khuôn mặt gần như trống rỗng.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt chăm chú, nhưng chẳng mấy chốc cô sẽ hạ ánh mắt xuống hoặc quay đầu lại. Ngoài ra, cô trông rất bình tĩnh, như thể cô đã trở thành một con búp bê không bị trói.
Sau khi giảm cường độ ánh sáng, Matthias tìm chiếc cà vạt, giữ nó và quay lại bên Layla. Layla nằm yên, từ từ nhắm lại rồi mở mắt nhìn anh.
Matthias vuốt ve má Layla trấn an và trói chặt tay Layla bằng cà vạt. Anh không quên nhét một chiếc khăn tay dưới nút thắt để cô không bị thương trong lúc giằng co vô ích.
"Ngủ đi nhé."
Matthias buộc đầu kia vào cột giường, đắp chăn lên người cô rồi đứng dậy.
Layla, người trằn trọc vài lần, nhanh chóng im lặng trở lại. Khi anh tắm xong và quay lại, Layla vẫn như cũ. Ánh mắt cô rất ngây thơ, như thể cô không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Matthias thả tay Layla ra. Và một lần nữa, lần này anh chỉ thắt một nút thật chặt ở một bên cổ tay cô ấy và một bên cổ tay anh ở đầu kia. Layla lần này chỉ lặng lẽ quan sát và không đưa ra bất kỳ phản kháng nào. Cô trông có vẻ rất mệt mỏi và kiệt sức. Nhìn lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay thì cũng đáng.
Matthias tắt đèn và nằm xuống cạnh cô. Hai bàn tay được buộc và nối vào nhau, đặt chồng lên nhau trên tấm ga trải giường.
"Đừng đi."
Những lời nói của Matthias đan xen vào những ngón tay anh, lặng lẽ thấm vào bóng tối.
"Ở lại bên cạnh anh."
Lần này giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút. Mặc dù đôi mắt Layla đang run rẩy nhưng cô vẫn im lặng. Trong khi đó, cái nắm tay của Matthias trên tay cô càng mạnh hơn.
"Chúc ngủ ngon, Layla."
Lời chúc bằng cách hôn lên trán Layla thật thân mật và trìu mến, không phù hợp với chiến trường này.
Layla nhìn cổ tay bị trói và khuôn mặt của anh rồi nhắm mắt lại.
Cô đã có một giấc mơ khi ngủ một giấc ngủ sâu. Đó là một giấc mơ đáng sợ và buồn bã.