Layla khập khiễng bước lên cầu thang. Mắt cá chân bị bong gân của cô đau nhức nhưng không đến mức không thể chịu nổi. Chấn thương ở đầu gối của cô do cú ngã không nghiêm trọng.
Vì vậy, đó không phải là một vấn đề lớn.
Cô cố nghĩ về điều đó và mở cửa trước. Trong khi thay quần áo và dọn dẹp nhà cửa, cô cảm thấy ổn nhưng khi nhìn thấy quả đào có vết xước lăn xuống đường, xô lại cảm thấy khó chịu.
Tất cả điều này là sao? Chỉ có vài quả đào thôi mà.
Layla đặt những quả đào đã được làm sạch lên khay và đặt chúng lên bàn. Nhưng cô không thể đưa tay ra mà chỉ ngồi im lặng nhìn. Cánh tay cô vô thức ôm lấy bụng, giống như lúc cô ngã sau khi bị chiếc xe đạp tông vào
May mắn thay, không có cơn đau mới nào ập đến. Cô không thấy đau ở đâu ngoài mắt cá chân và đầu gối. Ngay cả sau khi được giải tỏa, Layla vẫn không thể tự di chuyển. Cô cảm thấy buồn nôn, nhưng đó là vì cơn đau kỳ lạ khiến cô không thể nôn ra được lại bắt đầu.
Layla cúi xuống và đứng yên trước bàn một lúc lâu. Cô muốn về phòng nằm xuống nhưng lại sợ mình sẽ ngã và đi khập khiễng trong tình trạng chóng mặt. Vào lúc đó Layla biết, những suy nghĩ phức tạp làm xáo trộn tâm trí cô đến mức khiến cô mất ngủ một lúc đã biến mất.
Sau khi cơn buồn nôn dịu đi, Layla cẩn thận đứng dậy và mở cửa sổ bếp. Một cơn gió mang theo mùi của biển thổi nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán đang đẫm mồ hôi lạnh của cô.
Layla quay lại bàn và chọn quả đào ít hư hại nhất và có hình dáng đẹp nhất rồi cắn một miếng. Chóp mũi cô cay xè vì vị nước ngọt ngào lan khắp miệng.
Ngay tại chỗ, Layla đã ăn liên tiếp hai quả đào.
--------------------------
Bầu trời đầu hè nhìn từ mặt nước thật yên bình. Những đám mây trôi qua và những chú chim bay đi. Màu xanh trong suốt của nước thật hư ảo. Âm thanh và cảm giác nước vỗ và sự hiện diện của chính anh trong đó cũng giống như vậy.
Matthias, người đã buông xuôi theo dòng nước được một lúc, quay người lại và bắt đầu bơi trở lại. Những cơn sóng do anh khua kéo dài rất lâu trên mặt nước phẳng lặng. Khi anh hụt hơi và cơn đau như thể cơ thể sắp vỡ ra ngày càng tăng, tâm trí anh trở nên bình tĩnh hơn. Matthias cử động bằng toàn bộ sức lực như thể đang bám chặt vào nó.
Như bác sĩ Ettman đã dọa, anh đã giảm lượng thuốc ngủ. Về vấn đề đó, ông ấy nói rõ rằng ý chí của ông với tư cách là bác sĩ điều trị được ưu tiên hơn nhu cầu của bệnh nhân. Điều đó xảy ra sau khi anh ngủ quên mê suốt hai ngày.
Anh nghĩ rằng đó sẽ là một vấn đề mà anh có thể giải quyết bằng cách đến gặp một bác sĩ khác, nhưng khi thực tế ập đến với anh, ngay cả điều đó cũng trở thành một vấn đề. Trong tình huống mà tin đồn về sức khỏe của Công tước Herhardt đã tràn lan ở Karlsvard, có vẻ hơi buồn cười khi lan rộng tin đồn bằng cách mời một bác sĩ không đáng tin cậy.
Không có thuốc nhưng anh phải ngủ.
Vì vậy chỉ còn lại một lựa chọn. Đó là một sự dày vò đối với cơ thể. Những ngày qua đã chứng minh rằng phương pháp này có hiệu quả tương đương với thuốc ngủ. Nếu anh tập thể dục đến mức kiệt sức và ném mình xuống giường thì tác dụng cũng tương tự như uống thuốc ngủ.
'Thật rắc rối khi ngài như thế này, Công tước.'
Bác sĩ Ettman, người đến thăm tối qua, nhìn anh và nặng nè nói như thể vừa gặp kẻ thảm hại nhất trên đời.
'Tập thể dục và ngủ đủ. Đó có vẻ là một thói quen khá lành mạnh."
Đánh giá từ việc ông ấy không đáp lại những điều vô nghĩa mà anh nói với một nụ cười khúc khích, có vẻ như bác sĩ không có tâm trạng để đùa.
'Giấc ngủ không thể là lối thoát. Phương pháp này không ổn. Bác sĩ có giỏi và thuốc có tốt đến mấy cũng không thể giúp khỏi bệnh nếu không có ý chí của bệnh nhân. Vì vậy, chúng ta cần phải đối mặt và thừa nhận vấn đề cơ bản là gì rồi tìm ra giải pháp.'
Ông ấy thở dài và nói với giọng điệu như thể ông ấy là một người cha có một đứa con trai rắc rối. Đó là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Matthias hiểu rằng bác sĩ thực sự quan tâm đến anh. Ông ấy là một bác sĩ có năng lực và một con người tuyệt vời.
Kyle Ettman cũng sẽ sống như vậy.
Matthias, người đang nhìn chằm chằm vào bác sĩ Ettman, người có đôi mắt hiền lành và thẳng thắn giống như con trai ông, trở nên chán nản và mỉm cười.
Kyle Ettman và Layla Llewellyn lẽ ra sẽ là một cặp tuyệt vời. Matthias đã có thể ngoan ngoãn chấp nhận những gì người dân Arvis nói với nhau.
Layla sẽ rất hạnh phúc nếu cô ấy cưới Kyle và trở thành bà Ettman.
Cô ấy chắc đang học đại học, được một người đàn ông tốt yêu thương. Họ là một cặp đôi đẹp được mọi người chúc phúc. Cậu ấy chắc hẳn phải sống đủ tốt để bù đắp cho tuổi thơ cô đơn và khó khăn của cô ấy. Thay vì héo mòn trong nước mắt và đau đớn khi làm tình nhân của một người đàn ông mà cô ấy sợ hãi và căm ghét, Layla lẽ ra đã có thể sống một cuộc sống hạnh phúc rực rỡ như vậy.
Nhưng việc anh không hề hối hận lại càng khiến Matthias phát điên hơn.
Nếu được quay lại ngày đó, anh có lựa chọn khác không?
Không.
Anh sẽ đưa ra lựa chọn tương tự nếu có một trăm cơ hội. Anh là loại người như vậy. Anh không có tính cách cao quý như hai cha con nhà Ettman. Ít nhất, anh có thể giả vờ trước mặt những người khác, nhưng trước mặt Layla thì không thể.
Anh thà tự mình phá hủy còn hơn nhìn cô ấy hạnh phúc khi trở thành người phụ nữ của một người khác. Hay tốt hơn là giết cô ấy?
Nhưng vấn đề ở đâu? Giải pháp?
Matthias đáp lại bằng một nụ cười khúc khích.
Layla đã mất tích mãi mãi.
Những gì Claudine nói không gây sốc đến thế. Anh đã biết. Việc nghe từ miệng người khác một sự thật mà anh đã biết rất rõ cũng không khác gì. Đối với Kyle cũng vậy, người nói rằng anh không xứng được tìm thấy Layla.
Anh biết rõ điều đó. Đó là sự thật mà anh đã biết rất rõ. Thật là kinh khủng khi anh biết nhưng không thể làm gì được.
Khi cơ thể kiệt sức không thể cử động được nữa, Matthias hít một hơi thật sâu và thò mặt lên khỏi mặt nước. Cơ thể ướt át của anh tuy gầy đi nhiều nhưng vẫn khỏe mạnh, tỏa sáng dưới ánh nắng.
'Nếu ngài cảm thấy không thoải mái hoặc không tin tưởng tôi, tôi sẽ giới thiệu cho ngài một bác sĩ khác. Nhưng mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này được. Ngài không thể chịu đựng được nữa, Công tước."
Đối với người vừa mỉm cười, bác sĩ Ettman nói với vẻ quan tâm sâu sắc hơn.
Matthias lắc đầu với một nụ cười yếu ớt. Anh không thể nghĩ ra bác sĩ nào giỏi hơn bác sĩ Ettman. Trên hết, dù anh có mang tới ai trên đời này đi chăng nữa thì cũng sẽ không có gì thay đổi. Trừ khi đó là Layla. Hoặc có thể đó là Chúa.
'Nếu không, ngài có thể thử thay đổi môi trường. Đi đến khu nghỉ dưỡng một thời gian thì sao?'
Không thể buông bỏ sự hối hận, anh lắc đầu mà không cần suy nghĩ trước lời đề nghị cuối cùng của ông ấy.
Anh may mắn có thể chịu đựng được đến mức này sau khi chuyển đến khu nhà phụ. Bởi vì đây là nơi chứa đầy kỷ niệm của Layla.
Có thể thấy, đây là nơi mà Layla đã phải chịu đựng anh, luôn khóc lóc, run rẩy vì sợ hãi, hay trong nỗi tuyệt vọng muốn buông tay, nhưng đối với Matthias, đây là ngôi đền của những ký ức mà anh muốn tôn thờ. Lúc này đây, anh bắt đầu hiểu loại người sống trong ảo tưởng về niềm tin. Những việc anh đang làm hiện tại không khác gì việc làm của một kẻ cuồng tín.
Anh có nên dừng lại không?
Matthias nhìn lại, cố giữ ý thức đang mờ dần của mình. Nhưng cơ thể lại chuyển động một cách vô thức. Anh có cảm giác như mọi cơ bắp trong cơ thể mình sắp gãy ra, nhưng anh không thể dừng lại.
Thực sự là anh đã sợ.
Những suy nghĩ hiện lên trong đầu anh khi anh dừng lại và những ký ức về Layla trở nên rõ ràng hơn khi thời gian trôi qua. Anh cần điều đó để tồn tại, nhưng nó lại khiến anh nghẹt thở.
Ngay khi nụ cười méo mó vì đau đớn hiện lên trên khuôn mặt anh, một cái cây xinh đẹp đứng bên bờ sông xuất hiện trong tầm nhìn mờ ảo của Matthias. Đó là cái cây mà Layla yêu thích và thường trèo lên. Anh có cảm giác như mình có thể nhìn thấy mái tóc vàng óng ả và bồng bềnh dưới ánh nắng. Nhìn thấy ảo ảnh dù biết đó chỉ là ảo ảnh, vừa vô cùng đau khổ vừa rất đỗi ngọt ngào.
Sau khi cười bất lực, Matthias nhắm mắt lại, thả mình xuống dòng sông.
Cuộc sống trôi theo dòng nước êm đềm không còn tồn tại nữa. Dường như tất cả những gì còn lại chỉ là thời gian lặng lẽ mục nát trong sự trì trệ sâu sắc.
Vậy anh còn phải chiến đấu vì điều gì?
Anh cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, nhưng anh không có ý chí trốn thoát. Trong sự im lặng hoàn toàn của mặt nước, nơi mà ngay cả tiếng vỗ cũng đã dừng lại, Matthias nhớ lại những ghi chú của Layla mà anh đã thấy trong căn nhà gỗ bỏ hoang.
Những gì Matthias nhìn thấy ở đó là cuộc sống của một con người kiên định yêu thương và nỗ lực hết mình trong một thế giới thường xuyên khắc nghiệt với cô ấy. Nhưng cuộc sống đó không còn tồn tại nữa. Anh đã phá hỏng nó.
Matthias từ từ mở mắt ra và nhìn mặt nước giờ đã ở rất xa. Ánh nắng vỡ ra thật đẹp. Khi ý nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của Layla hiện lên trong anh, Matthias lần đầu tiên mỉm cười thoải mái kể từ ngày anh mất đi người phụ nữ đó.
Anh không nghĩ rằng việc chìm vào giấc ngủ mãi mãi, đắm chìm trong những giọt nước mắt đó là một ý tưởng tồi.
Đó là khoảnh khắc cuối cùng của buổi chiều mà Matthias nhớ.
---------------------
Và khi anh mở mắt ra lần nữa, thật ngạc nhiên, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Layla.
Giống như buổi sáng đầu tiên họ ở bên nhau, Layla đang nằm cạnh anh, lặng lẽ nhìn vào mặt anh.
Em đã quay lại rồi.
Anh muốn nói, nhưng tiếng anh không phát ra được. Thay vào đó, Matthias đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy mặt Layla, giống như ngày hôm đó. Khi ánh mắt của họ trở nên gắn bó hơn, đôi mắt trong veo của Layla tỏa sáng thật đẹp.
Layla.
Khoảnh khắc hé môi thì thầm cái tên đó, Matthias đã biết. Không có Layla nào cả. Khi ảo ảnh biến mất, chỉ còn lại anh, nằm trong trạng thái đáng thương trên chiếc giường có ánh nắng dài chiếu xuyên qua.
"Ngài tỉnh rồi."
Một giọng nói quen thuộc đánh thức ý thức vẫn còn mơ hồ của anh. Đó là bác sĩ Ettman đang thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu những người hầu không tìm thấy Công tước trên sông thì đó sẽ là một vấn đề lớn."
Bác sĩ kể lại chuyện ngày hôm qua với giọng trách mắng. Là một câu chuyện tầm thường và hiển nhiên. Đó là câu chuyện về một con người đáng thương bị rơi xuống nước mà không thể tự chủ được nhưng vẫn sống sót mà không chết và đang nghe lời cằn nhằn của bác sĩ.
Ngay cả khi lời nói của ông ấy tiếp tục rất lâu, Matthias chỉ có thể nghĩ về khung cảnh đẹp đẽ trước đó.
Phải chăng ngày đó, khoảnh khắc chúng ta nhìn nhau sâu sắc, cũng là dối trá?
Khi nghĩ đến điều đó, anh cảm thấy choáng váng, như thể mình lại rơi xuống nước.
Vậy thì sao?
Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ bị ném trước một thực tế mà anh không thể làm gì được.
Anh phải làm gì khi không biết mối quan hệ của anh với cô ấy kết thúc và anh không thể sống như thế này?
"Công tước? Ngài có đang nghe không?"
Anh có thể nghe thấy giọng nói của bác sĩ Ettman, nhưng những lời đó cứ văng vẳng trong tai anh một cách vô nghĩa.
Matthias lúc này tràn ngập sợ hãi, như thể đang bị bóp cổ, anh suy nghĩ, suy nghĩ như điên. Con chim hoàng yến chết hiện lên trong tâm trí anh khi anh nghe thấy tiếng chim hót qua khung cửa sổ đang mở.
Matthias ngồi dậy và nheo mắt nhìn nơi đó.
Giống như nhìn thấy những hình ảnh của Layla, anh thường nghe thấy tiếng hót của con chim hoàng yến đã chết. Nhưng nó có thể chấp nhận được. Vì con chim đã chết. Sự thật rõ ràng đó đã trở thành một lối thoát.
Được rồi. Anh hiểu rồi
Tim anh bắt đầu đập thình thịch như thể anh đã tìm thấy một tia hy vọng mong manh trong bóng tối.
Nếu anh mất cô vĩnh viễn và không thể có lại được, anh thà giết cô còn hơn.
Tim anh đập thình thịch vì vui mừng vì cuối cùng anh đã tìm được đường sống. Anh bắt đầu cười.
"Công tước..."
Nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt tái nhợt của Matthias, bác sĩ Ettman không thể tiếp tục nói và nuốt khan.
Đó là lúc điện thoại bắt đầu đổ chuông.