"Bác sĩ Ettman, Matthias?"
Elise von Herhardt, người nghe tin bác sĩ ra vào để kiểm tra sức khỏe của Công tước, đã rất sốc và hỏi:
"Vâng, thưa phu nhân. Tôi nghe nói hôm nay ông ấy cũng đến..."
Người hầu gái bị đe dọa bởi giọng nói sắc bén đó, lẩm bẩm trả lời và nhún vai. Khi người hầu trung niên phục vụ Nữ công tước tiền nhận liếc nhìn cô, hầu gái trẻ nhanh chóng rời đi. Sau đó bà ấy cũng rời đi, chỉ để lại hai vị Nữ công tước trong phòng khách yên tĩnh.
"Làm sao đây? Một đứa trẻ lớn lên mà không hề mắc một căn bệnh nhỏ nào..."
Elise von Herhardt nhìn Lão phu nhân với ánh mắt lo lắng. Bà ấy cũng có vẻ mặt trầm ngâm.
Cuộc chạy trốn của Bill Remmer và Layla đã gây ra một cú sốc và bối rối lớn cho Arvis, nhưng đó cũng là nguyên nhân khiến họ vô cùng lo lắng. Dù có là một phương pháp sai nhưng Layla đã chấm dứt mối quan hệ với Matthias. May mắn thay, Matthias dường như cũng không quá quan tâm đến điều đó.
Vậy thì có lẽ, đó chỉ là một sai lệch nhất thời.
Bà đang nghĩ về đám cưới sắp diễn ra. Mặc dù trông thằng bé hơi gầy nhưng bà nghĩ đó chỉ là do nó quá bận rộn. Sẽ có rất nhiều việc phải làm trước khi đi hưởng tuần trăng mật trong một thời gian dài.
"Không phải là do con bé đó phải không?"
"Elise, làm sao điều đó có thể xảy ra được?"
Lão phu nhân cắt đứt mối bận tâm của con dâu bằng những lời lẽ lạnh lùng.
"Cơ thể của thằng bé có thể bị tổn hại một chút do làm việc quá sức. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi."
"Mẹ nghĩ vậy sao?"
"Bị bệnh. Dù sao, sau này chúng ta sẽ biết khi hỏi bác sĩ Ettman và nghe về tình trạng của Matthias. Hãy ngừng lo lắng vô cớ."
Khi vẻ mặt của Elise von Herhardt tối sầm lại, giọng điệu của Lão phu nhân trở nên nghiêm khắc hơn. Bà gật đầu mạnh, như thể đang dựa vào những lời đó.
Tình cảm của thằng bé có sâu sắc không?
Bà đã nghĩ có thể là như vậy. Tình yêu càng non nớt khi còn trẻ thì càng nồng nàn.
Nhưng đó không phải là Matthias chứ không phải ai khác?
Tính tình lãnh đạm và lạnh lùng của thằng bé cũng được ca ngợi như một phần tính cách quý phái và bà cũng tin vào điều đó. Nhưng đôi khi bà cảm thấy lo lắng rằng có thể có điều gì đó hơi kỳ lạ về thằng bé. Các Công tước Herhardt tiền nhiệm chưa bao giờ là những người đàn ông thân thiện và tốt bụng, nhưng tính khí của Matthias có hơi khác so với họ.
Tuy nhiên, thằng bé là một đứa trẻ quá hoàn hảo để có thể mắc phải vấn đề như vậy. Kiệt tác của gia tộc Herhardt. Không có lời khen ngợi nào phù hợp với Matthias hơn thế. Vì vậy, bà tin rằng mình đã sinh ra vinh quang và danh dự sống cho gia tộc này. Sau đó, bà hoàn toàn hiểu được cảm giác xa cách kỳ lạ mà bà cảm thấy với đứa con trai được sinh ra từ bụng của mình.
Đó là kiểu của Matthias.
Nhưng đứa trẻ đó, con trai của Elise von Herhardt, lại tan vỡ chỉ vì đứa trẻ mồ côi đó?
Cảm thấy thật thảm hại vì những lo lắng của mình, bà tự giễu cợt.
Thực sự, điều này thật vô nghĩa.
-------------------------
Matthias từ từ mở mắt, nằm xuống và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Rèm đã được kéo nên căn phòng tối om. Vì anh ngủ vào khoảng bình minh nên rõ ràng là buổi sáng đã trôi qua.
Khi anh bắt đầu dùng thuốc ngủ, ranh giới giữa thời gian trở nên mờ nhạt.
Nếu anh cố gắng mà không tự ngủ được, anh sẽ uống thuốc. Buổi tối hoặc sáng sớm. Đôi khi đó là giữa trưa.
Đến một lúc nào đó, giấc ngủ trở thành nơi ẩn náu.
Ít nhất trong lúc ngủ, anh sẽ không bị dày vò bởi những ký ức về người phụ nữ đó. Tất nhiên, ngay khi anh mở mắt ra, tất cả sẽ quay lại chỗ cũ.
Anh không muốn làm gì ngoài ngủ. Có lúc, việc bác sĩ mà anh không gọi thỉnh thoảng lại ra vào phòng ngủ của anh thật phiền toái.
Bác sĩ Ettman, người đến thăm hôm qua, đã đe dọa rằng ông ấy sẽ không kê đơn thuốc ngủ nữa nếu mọi việc tiếp tục như vậy. Matthias đáp lại bằng cách mỉm cười một chút. Ông ấy không phải là loại người nói suông, nên ông ấy thực sự có thể làm vậy, nhưng anh có thể đạt được bất cứ điều gì nếu anh tập trung vào nó. Anh chỉ có thể mua thuốc ngủ do bác sĩ khác kê đơn.
Matthias đứng dậy khỏi giường với động tác chậm hơn đáng kể. Sau khi uống cốc nước và tắm rửa sạch sẽ, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã quá trưa. Lịch trình ngày hôm nay là gì? Anh cố nhớ lại nhưng chẳng có gì hiện ra trong đầu.
Cuối cùng, Matthias rung chuông để gọi quản gia và thay quần áo trong lúc chờ. Hessen bước vào phòng ngủ ngay khi anh cài xong chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi.
"Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn."
"Không cần. Cà phê là đủ rồi."
"Chủ nhân."
"Kế hoạch cho buổi chiều là gì?"
Sau khi cắt ngang lời của quản gia, Matthias đi tới cửa sổ và kéo rèm ra. Có những đám mây dày và bầu trời có màu xám. Khi anh mở cửa sổ, hương thơm ngọt ngào của hoa tràn vào cùng với làn gió ẩm ướt.
"Chiều nay không có kế hoạch gì cả. Ngài hãy nghỉ ngơi nhé."
"Được rồi."
"Ngài phải ăn, thưa chủ nhân. Hay tôi nên gọi bác sĩ Ettman?"
Không giống như thường lệ, Hessen rất kiên trì.
Matthias quay sang ông, vuốt mái tóc vẫn còn ướt của mình. Người quản gia già hiếm khi bộc lộ cảm xúc đang nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng.
Có đáng không?
Có vẻ là vậy, nhưng anh quá mệt mỏi để suy nghĩ sâu. Anh muốn chìm vào giấc ngủ lần nữa. Và anh hy vọng mình có thể mở mắt khi tất cả những suy nghĩ mông lung này biến mất. Bữa ăn, bác sĩ, mọi thứ đều rắc rối, nên tất cả những gì Matthias muốn chỉ là điều đó.
Sau khi lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê mà Hessen mang đến, Matthias tiến đến chiếc lồng quá yên tĩnh. Chim hoàng yến thường bận rộn bay quanh phòng chỉ biết cúi xuống canh giữ tổ.
Matthias vươn tay nắm lấy con chim mềm nhũn và mang nó ra khỏi lồng. Con chim hoàng yến mà anh nhìn rõ là đang bị bệnh. Những chiếc lông đẹp đẽ, vốn luôn sáng bóng, giờ lại bị xơ và dễ gãy một cách rõ rệt.
Cổ họng anh hơi rát khi nhớ đến hình ảnh một con chim tắm nhiều lần trong ngày và trông sạch sẽ. Đúng lúc đó, con chim hoàng yến nhẹ nhàng dụi dụi người và chiếc mỏ nhỏ nhắn mềm mại của nó vào tay anh. Như thể dựa vào nhiệt độ cơ thể của anh.
Matthias đứng đó im lặng một lúc, cầm lấy con chim. Ký ức về ngày hôm đó mà anh đã suy ngẫm không biết bao nhiêu lần hiện về trong tâm trí.
Xin hãy yêu em.
Ngày cô ấy cười như mụ phù thủy đang nguyền rủa.
Em hy vọng ngài yêu em
Chiều muộn hôm ấy, lời nói ngọt ngào ấy thực chất là một mũi dao đâm vào trái tim anh.
Thật nhiều, thật lâu.
Layla xinh đẹp, Layla chết tiệt của anh.
"Đưa nó cho người trông coi vườn thú."
Matthias cẩn thận thả con chim về tổ và ra lệnh bằng giọng khàn khàn vì nóng.
"Vâng? À... Vâng, thưa chủ nhân. "Tôi sẽ làm vậy."
Khi Hessen trả lời, Matthias quay lại. Người quản gia theo anh ra khỏi phòng ngủ mà không nói một lời, lo lắng bước đi.
"Nếu ngài định đi đâu, hãy mang theo Evers..."
"Tôi chuẩn bị đi dạo nên không cần đi theo."
Matthias lại dừng lại trước cửa sổ ở hành lang.
Khi người quản gia ngập ngừng rời đi sau khi chào anh, Matthias sải bước dài hơn và đi qua hành lang. Khi anh rời dinh thự và bước vào khu vườn, bầu trời bị mây đen che phủ càng trở nên tối tăm hơn.
Nhưng Matthias không quan tâm và bước về phía trước. Anh thậm chí còn không biết mình sẽ đi đâu. Dù sao thì điều đó cũng không quan trọng lắm.
Khi những ngày cười nhạo sự ngớ ngẩn của Layla khi làm những điều dễ thương trôi qua, một cơn giận dữ điên cuồng tràn ngập anh. Bây giờ nghĩ lại, anh càng ngạc nhiên hơn là mình đã bị lừa bởi diễn xuất lộn xộn đó. Anh đã bị mù quáng bởi nỗi khao khát. Cơn giận xen lẫn sự tự giễu đã trở thành ngọn lửa bùng lên và thiêu rụi anh.
Nhưng bây giờ, thậm chí điều đó dường như đã biến mất. Anh thà tức giận còn hơn, nhưng trái tim anh lạnh lùng và tĩnh lặng đến lạ.
Vậy bây giờ mọi chuyện đã kết thúc chưa?
Trong khi đang tự hỏi, anh đã đến bờ sông. Bầu trời tối sầm và nước sông đục ngầu. Không muốn dừng lại, Matthias đi dọc theo dòng sông đang chảy.
Nếu mọi chuyện đã kết thúc, chẳng lẽ không có lý do gì để tìm người phụ nữ đó sao?
Anh lại tự hỏi mình câu hỏi đó. Có lẽ đó là một điều tốt. Nỗi bất hạnh đẹp đẽ của anh đã biến mất, và sự bối rối nhẹ theo sau đó giờ đã lắng xuống, vì vậy tất cả những gì anh phải làm là trở lại cuộc sống vững chắc của Công tước Herhardt.
Được rồi. Thật dễ dàng. Mọi thứ cuối cùng thật dễ dàng.
Đúng lúc đó, anh đang cười khúc khích vì sự nực cười của chuyện đó thì một con chim từ bờ bên kia sông bay đến. Matthias, người vô tình nhìn đi chỗ khác, đã sớm phát hiện ra. Có một sợi chỉ màu buộc vào mắt cá chân của con chim. Đó chính xác là dấu vết mà Layla Llewellyn để lại trên những chú chim di cư sinh ra và lớn lên ở Arvis.
Con chim đã trở lại.
Khi anh nhớ lại sự thật đó, tim anh đập nhanh hơn một chút.
Con chim mà Layla chờ đợi đã quay trở lại.
Đó là cái gì vậy? Tim anh đập mạnh đến nỗi toàn thân anh run rẩy.
Vậy nên Layla, em cũng phải quay lại với anh nhé.
Thật tự nhiên, có vẻ như điều đó đã trở thành hiện thực. Sau đó, đôi môi hầu như không chứa đựng nụ cười đã cong lên theo ý anh. Dù biết đó là ảo tưởng do bộ não không thể đưa ra quyết định đúng đắn tạo ra nhưng anh vẫn không thể dừng lại. Khi tỉnh tháo lại thì Matthias đã bắt đầu chạy mất rồi.
Xuyên qua khu rừng, nơi cơn mưa nhẹ nhàng bắt đầu rơi, Matthias đi về phía căn nhà gỗ của người làm vườn.
Tấm vải trắng bay phấp phới trên dây phơi. Ánh sáng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ. Và đằng sau cánh cửa đang mở, Layla, đeo tạp dề, chạy ra ngoài. Mái tóc tết của cô đung đưa sau tấm lưng nhỏ nhắn khi cô vội vã phơi đồ giặt lên.
Nhìn đi. Em đã trở lại rồi.
Matthias muốn cười như điên. Đây cuối cùng là những gì sẽ xảy ra. Những tuần vừa qua dường như chẳng có ý nghĩa gì. Lúc đó mọi ảo ảnh đó đều biến mất trong giây lát. Khoảnh khắc tiếng cười xen lẫn hơi thở nặng nề bật ra. Đó là khoảnh khắc anh thấy mình đang đứng một mình trong sân của một căn nhà gỗ bỏ hoang, nơi cỏ dại bắt đầu mọc lên.
Matthias dừng lại tại chỗ và cẩn thận nhìn quanh dưới mưa.
Anh chưa đến thăm nơi này lần nào kể từ khi Layla bỏ trốn. Anh đoán là anh không muốn đến. Cứ như thể anh tin rằng nếu anh phủ nhận thì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Thay vì cứ thế quay lại, Matthias vội vã tiến về phía căn nhà gỗ. Không biết lý do. Anh cảm thấy như mình muốn từ bỏ hoặc níu kéo một chút tiếc nuối nào đó, nhưng dù thế nào đi nữa thì điều đó cũng vô nghĩa.
Matthias leo lên những bậc thang gỗ thấp, cọt kẹt và xoay tay nắm cửa bằng đôi bàn tay ướt đẫm nước mưa. Cánh cửa không khóa mở ra mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.
Matthias mở đôi mắt vốn đã nhắm lại một lúc rồi bước qua ngưỡng cửa.