Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 116: MỘT CON ĐƯỜNG HOÀN TOÀN KHÁC




Những người hầu mang hành lý của hai vị phu nhân đã nhộn nhịp từ sáng sớm.

Hàng năm vào đầu mùa xuân, khi tổ chức tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, các phu nhân danh giá của Đế quốc đều tụ tập về kinh đô. Vì đây là sự kiện mở đầu cho mùa giao lưu trọn vẹn trong năm nên tất cả các gia tộc được mời đã nỗ lực rất nhiều để chuẩn bị bữa tiệc.

"Tất cả đã sẵn sàng cho chuyến đi, thưa phu nhân."

Hessen đến gần mà không báo trước và thông báo.

Khi hai vị phu nhân với nụ cười tao nhã đứng lên, những người hầu gái đang phục vụ cũng lặng lẽ đi theo họ. Matthias hộ tống bà mình xuống cầu thang lớn dẫn tới tiền sảnh.

"Sẽ thật tốt nếu các chúng ta đều khởi hành cùng nhau."

Katherine von Herhardt tiếc nuối nhìn cháu trai mình. Matthias, người không có lịch trình phù hợp, đã quyết định đến thủ đô ngay ngày tổ chức bữa tiệc.

"Điều đó là không thể tránh khỏi vì cháu quá bận rộn, nhưng cùng không nên bỏ bê các mối quan hệ xã hội của mình vì quá tập trung vào công việc kinh doanh. Có lẽ cháu biết rõ hơn ai hết bản chất thực sự của Herhardt, Matthias."

Những lời nói thêm chứa đựng những lo ngại thận trọng.

Thế giới đã thay đổi và đã đến một thời đại mà các quý tộc không còn có thể chỉ dựa vào lãnh địa của mình để tồn tại mà vì điều này, vị trí và danh tiếng của họ trong thế giới xã hội càng trở nên quan trọng hơn. Mặc dù các nhà tư bản không có tước vị đang được đưa vào tầng lớp thượng lưu nhưng bức tường vô hình ngày càng trở nên cao hơn.

"Vâng, thưa bà."

Matthias trả lời với nụ cười lịch sự. Trong một khoảnh khắc, bà ngạc nhiên vì thằng bé vẫn trông giống như thường lệ. Nỗi lo lắng không thể xóa bỏ hoàn toàn vẫn còn đọng lại trên nét mặt của hai vị phu nhân khi họ đưa mắt nhìn nhau.

"Hẹn gặp lại ở Latz, Matthias."

Elise von Herhardt mỉm cười rạng rỡ, ôm nhẹ con trai rồi lên xe ngựa. Matthias tiễn họ ra đi một cách lịch sự hoàn hảo cho đến giây phút cuối cùng.

"Luật sư Staff nói rằng ông ấy sẽ đến Arvis vào buổi chiều, thưa ngài."

Hessen hạ giọng và báo cáo khi đi theo Matthias khi anh bước vào sảnh vào. Matthias gật đầu tỏ ra mình đang lắng nghe. Đó là luật sư đã phụ trách các vấn đề pháp lý nội bộ của Herhardt trong một thời gian dài.

"Tôi nói thêm rằng ngài nghĩ ngài cần thảo luận vấn đề đó với luật sư của công ty để đưa ra lời khuyên chi tiết hơn về trường hợp mà ngài đề cập."

"Đầu tiên chúng tôi sẽ thảo luận về vấn đề này hôm nay và sau đó quyết định."

"Được. Tôi sẽ chuyển lời cho ông Staff."

Hessen nhận lệnh nhanh chóng bước sang hành lang đối diện.

Matthias dừng lại ở giữa đại sảnh lát đá cẩm thạch một lúc rồi từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh lam chứa gia huy của gia tộc Herhardt trang trí chiếc đèn chùm khổng lồ và trần nhà phía sau, có ánh sáng sâu và lạnh.

Matthias bình tĩnh nhìn đi nơi khác và băng qua hành lang với tốc độ bình tĩnh hơn một chút.

--------------------------

"Elise, con thực sự nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra à?"

Khi xe ngựa rời khỏi phủ, sắc mặt Lão phu nhân tối sầm lại. Elise von Herhardt tháo găng tay và cầm chúng với vẻ mặt có phần mệt mỏi.

"Mẹ tự hỏi liệu đứa trẻ đó, không phải ai khác, có như vậy không, nhưng Matthias cũng là đàn ông. Dù có nhìn như thế nào, có vẻ khó hiểu khi nó thể hiện lòng tốt với Bill Remmer, nhưng khi nghĩ về cái tên Layla Llewellyn, mọi thứ thật hợp lý. Không phải vậy sao?"

Katherine von Herhardt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe ngựa, không xác nhận cũng không phủ nhận. Bà tận hưởng khoảng thời gian làm một nữ Công tước tài năng, và con dâu của bà cũng không khác. Điều đó cũng có nghĩa là bà sẽ không có linh cảm mơ hồ đến mức sẽ suy đoán một cách lố bịch về chuyện này.

"Khi thằng bé đến Latz, tại sao không trực tiếp hỏi nó và kiểm tra?"

"Con cũng nghĩ vậy. Nhưng con không nghĩ đó là một cách hay."

Elise von Herhardt bối rối nhìn Lão phu nhân.

"Có vẻ như Matthias thực sự muốn chúng ta hỏi thằng bé về điều đó. Chúng ta biết rõ điều đó. Nếu nó thực sự nghĩ như vậy thì có nghĩa là gì?"

Lão phu nhân lập tức hiểu ra điều con dâu đang nói, suy nghĩ của bà càng sâu sắc hơn. Nếu điều bà đoán là đúng thì mọi chuyện đã không đơn giản như vậy.

Có điều gì đó giữa Matthias và con gái nuôi của người làm vườn.

Họ đã mơ hồ biết được điều này vào buổi chiều hôm đó khi Matthias công bố quyết định bất ngờ của mình. Bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ mà bà nhận ra thật buồn cười. Những điều mà Matthias đã tiết lộ công khai, và họ chỉ đang cố tránh né, giả vờ như không để ý.

"Nếu dự đoán của chúng ta là đúng thì điều gì sẽ là tốt nhất cho gia tộc chúng ta?"

"Mẹ nghĩ tốt nhất là giả vờ như không biết, Elise."

Dù biết rằng không có tai để nghe nhưng Katherine von Herhardt vẫn hạ giọng thì thầm. Đám cưới của Matthias và Claudine sắp đến gần. Điều quan trọng nhất là đám cưới phải diễn ra suôn sẻ và ít ồn ào nhất.

"Mẹ đoán điều đó sẽ tốt, phải không? Nhìn thấy thằng bé đang cố gắng gửi Layla Llewellyn đến thủ đô, có vẻ như Matthias không có ý định phá hỏng cuộc hôn nhân."

"Được rồi. Trước hết, chúng ta phải tập trung lo việc kết hôn cho hai đứa một cách an toàn đã."

Elise von Herhardt thở dài và gật đầu.

Bà muốn hỏi Matthias ngay lập tức về việc này và loại bỏ đứa trẻ có thể cản trở cuộc hôn nhân mà cả hai gia tộc đã dày công tạo dựng trong mấy năm, nhưng điều đó sẽ chỉ phản tác dụng. Tốt nhất là nên bao dung Layla Llewellyn mà không làm hỏng cuộc hôn nhân.

"Con hơi sợ."

Khi chạm vào cái đầu đang nhức nhối của mình, bà lẩm bẩm với giọng đầy lo lắng.

"Con lo về Matthias, người đang hành động như thể hắn quyết tâm đề bị phơi bày. Nếu chuyện này tiếp tục, điều gì sẽ xảy ra nếu thằng bé tiết lộ ý định hủy bỏ hôn ước với gia tộc Brandt và kết hôn với Layla Llewellyn?

"Đó là Matthias chứ không phải ai khác, sao nó có thể làm điều đó?"

Khuôn mặt của Lão phu nhân, người luôn tự hào về cháu trai mình hơn bất kỳ ai khác, nhăn nhó vì không hài lòng. Tuy nhiên, Elise von Herhardt khó có thể bỏ qua mối bận tâm của mình.

"Con lo lắng vì đó là Matthias chứ không phải ai khác."

Những đường gân nổi lên trên mu bàn tay không còn máu của bà.

Matthias là một đứa trẻ lớn lên mà không bao giờ gặp rắc rối. Thằng bé đã làm công việc của mình một cách hoàn hảo và bà chưa bao giờ phải nói một lời nào về nó. Nhưng bà chưa bao giờ cảm thấy con trai mình là một người ngoan ngoãn.

Thằng bé là một đứa trẻ đã sống cuộc sống này một cách hoàn hảo vì nó quyết định trở thành người kế vị hoàn hảo. Nói cách khác, điều đó có nghĩa rằng nó là một đứa trẻ có thể vứt bỏ cuộc sống của một người kế vị hoàn hảo chỉ sau một đêm nếu nó thay đổi ý và quyết định trở thành một thứ gì đó khác. Tuy lịch sự không chê vào đâu được nhưng thực chất nó là một người đàn ông kiêu ngạo, chưa bao giờ nghe lời ai trên đời. Bà biết rõ tính khí của con trai mình.

"Đúng rồi. Tất nhiên là không."

Elise von Herhardt đã cố gắng hết sức để xóa bỏ linh cảm đáng ngại của mình.

"Matthias là đứa trẻ như thế nào chứ?"

---------------------------

Sau khi sắp xếp bài kiểm tra của học sinh đã được chấm xong, Layla đứng trước bàn, xoa bóp đôi vai đau nhức của mình.

Lúc đó đã hơn 9 giờ Phoebe trở về vào buổi tối mà không có một lá thư nào. May mắn thay, hôm nay dường như không có cuộc hẹn nào từ Công tước.

Layla thở dài nhẹ nhõm và vừa mở cửa tủ quần áo thì có tiếng gõ cửa sổ. Có vẻ như Phoebe đã trở lại lồng. Cô đã kiểm tra cánh cửa khóa chặt nhiều lần nên không thể nào Phoebe có thể lẻn ra ngoài được.

Chẳng nhẽ là ảo giác thính giác?

Trong khi Layla đang cân nhắc câu hỏi của mình, tiếng gõ vào cửa sổ trở nên nhanh và rõ ràng hơn. Đó chắc chắn không phải là Phoebe. Không thể nào một con bồ cầu với cái mỏ mỏng manh lại có sức mạnh đó được. Không đời nào...

Layla có chút do dự mở rèm. May mắn thay, không thấy người đàn ông đó đâu cả, nhưng sự nghi ngờ của cô càng sâu sắc hơn.

Vậy thì là ai?

Layla nhìn qua ô kính tối màu, cẩn thận mở cửa sổ ra. Ngay khi Layla chuẩn bị nghĩ rằng mình thực sự đã nghe nhầm thì cô nhận thấy một cái bóng dài trên sàn phía ngoài cửa sổ.

"A... !"

Layla, người nhìn theo cái bóng, hét lên mà không nhận ra. Nếu không nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng, có lẽ cô đã hét to đến mức chú Bill nghe thấy.

"Xin chào, Layla."

Công tước, người đang dựa vào bức tường cạnh cửa sổ và quan sát Layla, tỏ ra điềm tĩnh khi chào cô bằng giọng điệu uể oải. Điều đó buồn cười đến mức anh thậm chí còn bật cười.

"Tại sao Công tước lại ở đây?"

"Hửm, tại sao ư?"

"Đi đi! Nhanh lên!"

Layla nhìn cánh cửa đóng kín và người đàn ông đứng ngoài cửa sổ với đôi mắt lo lắng. Chú Bill thường đi ngủ vào khoảng thời gian này, nhưng điều đó không làm cô cảm thấy nhẹ nhõm.

"Đi mà. Em không thích vậy..."

Tiếng kêu sắc bén của Layla bật ra truyền tới môi Matthias trước khi nó kịp kết thúc.

Anh ôm chặt khuôn mặt đang nhô ra ngoài cửa sổ của Layla, tiếp tục hôn cô một cách nhàn nhã, như thể đang cho cô uống thuốc. Tiếng cười yếu ớt xen lẫn hơi thở nhẹ nhàng khiến Layla càng lo lắng hơn.

"Ra ngoài đi."

Một lúc lâu sau, Matthias buông Layla đang vùng vẫy ra và ra lệnh. Lông mày của Layla từ từ cau lại khi cô nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át của anh.

"Không, em không muốn!"

"Vậy thì anh sẽ vào."

"Thật sự tại sao ngài lại như thế này?"

Layla với tay qua bậu cửa sổ và tóm lấy Công tước, người đang định gõ cửa căn nhà gỗ.

"Làm ơn đi đi! Bây giờ em không thể ra ngoài được."

"Tại sao?"

"Chú Bill có thể vẫn còn thức."

"Có vấn đề gì sao?"

Matthias hạ mắt xuống với vẻ mặt thờ ơ. Layla thở dài kinh ngạc khi cô nhận ra ý nghĩa của đôi mắt đang chậm rãi lần lượt quét qua khung cửa sổ và khuôn mặt cô.

"Trèo qua cửa sổ? Tại sao em lại phải làm vậy vào đêm nay?"

"Bởi vì anh muốn."

Nụ cười trên khuôn mặt anh khi thốt ra những lời vô liêm sỉ nhất, mềm mại nhưng lại kiêu ngạo.

Đầu tiên Layla kéo tay áo xuống và lau đôi môi ướt. Người đàn ông điên khùng này không thể nào từ bỏ ý định của mình, nên rõ ràng tình trạng hỗn loạn càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm.

Layla trừng mắt nhìn Công tước, nhanh chóng khóa cửa chính lại rồi quay ra cửa sổ.

"Ngài sẽ không phải là một quý ông khi yêu cầu một quý cô trèo qua cửa sổ đâu."

"Anh không nghĩ đây sẽ là điều mà một quý cô giỏi trèo cây sẽ nói."

"... Dạo này em không trèo!"

Layla, với nguồn năng lượng bùng nổ nhanh chóng, trèo lên khung cửa sổ với những động tác nhanh nhẹn và nhẹ nhàng. Công tước đến gần cô như muốn nói rằng anh sẽ ôm cô, nhưng Layla thậm chí còn không nhìn anh và nhảy xuống bằng chính sức mình.

"Kỹ năng của em vẫn như cũ nhỉ?"

Matthias cười nhẹ, đóng cửa sổ lại, quay lại, nắm lấy tay Layla và siết chặt.

Hai người đi vòng quanh sân sau và hướng về con đường rừng. Chỉ sau khi căn nhà gỗ đã đi đủ xa khỏi tầm mắt, Layla mới có thể thư giãn được.

"Nhưng mà... Đây không phải là hướng đi đúng mà?"

Layla cau mày hỏi, nhận ra rằng con đường này không dẫn đến khu nhà phụ. Nhưng Matthias đã dẫn cô đi theo một con đường hoàn toàn khác mà không chút do dự.

"Đây là con đường dẫn tới dinh thự."

Những ngón tay thon dài, mịn màng của Matthias đan xen với những ngón tay đang vặn vẹo của Layla. Ánh trăng xuyên qua cành cây chiếu sáng đôi bàn tay đan chặt vào nhau.

"Anh có thứ này muốn cho em xem."

Giọng nói thì thầm trầm thấp của Công tước nhẹ nhàng như đêm báo trước mùa xuân này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.