Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 110: NHỮNG NGOẠI LỆ CHO MỘT CUỘC HÔN NHÂN HOÀN HẢO




Claudine dừng lại dưới giàn che trong vườn hoa hồng. Ánh nắng ban mai xuyên qua những dây leo hồng trơ trụi chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của cô.

“Thời tiết thực sự rất đẹp. Có vẻ như mùa xuân sẽ đến sớm. Đúng không, Layla?”

Claudine quay sang Layla, người đang đứng cách đó vài bước. Ánh mắt nhìn cô đang cúi đầu thật nghiêm nghị, trái ngược với đôi môi đang mỉm cười.

“Layla?”

Khi cô gọi tên cô ta một lần nữa, Layla ngẩng đầu lên. Khuôn mặt không màu trở nên nhợt nhạt. Mái tóc chưa khô hẳn đã được buộc chặt.

“… Vâng, thưa tiểu thư.”

Cô bật cười trước câu trả lời đó, nó không khác chút nào so với những gì cô mong đợi.

Ý tưởng rằng nếu Công tước Herhardt có tình nhân thì đó sẽ là Layla Llewellyn, vẫn còn tồn tại.

Việc chồng có nhân tình không có gì đặc biệt trong giới xã hội, nhưng đẳng cấp của người phụ nữ đó lại liên quan trực tiếp đến lòng kiêu hãnh của phụ nữ quý tộc. Có rất nhiều quý tộc thảm hại đã phải lòng gái mại dâm, hầu gái và đã phải sống trong sự ô nhục. Chẳng thà ngoại tình với một người phụ nữ quyền quý có thể uy hiếp địa vị của vợ mình.

Những quý cô quý tộc muốn có một người phụ nữ đủ thấp kém để thay thế họ nhưng không thô bạo hay xấu tính cho chồng của họ. Giống như Layla. Một nữ giáo viên xinh đẹp, thông minh, địa vị thấp nhưng được nuôi dạy có văn hóa. Không có gì tốt hơn thế này.

Không thể tránh khỏi tin đồn rằng Công tước Herhardt, nhà quý tộc hoàn hảo đó cũng có tình nhân sẽ lan truyền trong miệng những người giàu có, nhưng không thể nào cô lại bị sỉ nhục hai lần do Layla, tình nhân có xuất thân thấp kém. Vì là một con bé xuất thân thấp kém và không biết gì về những việc này nên cô ta không thể kiêu ngạo, vì vậy có lẽ cô đã có thể cùng cô ta duy trì một mối quan hệ không tệ như thế này đến hết cuộc đời. Giá như Công tước Herhardt là Matthias von Herhardt nhue lúc ban đầu mỗi khi đối xử với con bé này.

Claudine ngồi trên chiếc ghế dài phủ khăn và nhìn ra khu vườn giữa đang giao giữa mùa đông và mùa xuân. Một làn gió nhẹ thổi qua, đung đưa nhẹ nhàng chiếc vòng hoa và dải ruy băng trang trí chiếc mũ của cô.

Đêm qua, Claudine đã đứng im lặng trước cửa ngôi nhà cũ đó rất lâu. Giọng nói cô nghe rõ ràng là của Matthias, nhưng cô không thể tin những lời người đang nói là của người đàn ông đó. Nếu cô không tỉnh táo lại kịp thì có lẽ cô đã mở cửa rồi.

Đáng lẽ như thế thì tốt hơn phải không?

Có vẻ như thà tận mắt chứng kiến còn hơn là phải chịu đựng thứ âm thanh bẩn thỉu và lộn xộn đó.

Claudine trở về dinh thự, hoàn toàn không ngủ được, đi đi lại lại trước cửa sổ nhìn ra con đường dẫn vào rừng. Matthias chỉ xuất hiện vào lúc bình minh.

Khi đang leo lên cầu thang nối dịn thự và khu vườn, anh ta chợt quay đầu lại nhìn con đường mình đã đi lúc nãy. Như thể anh ta đã để lại một thứ gì đó, một thứ gì đó rất quý giá. Chính vào lúc đó, Claudine đã đưa ra quyết định của mình.

Cô không thể trì hoãn lâu hơn nữa.

Matthias không còn là Matthias mà cô biết nữa, và giờ thật khó để đoán được người đàn ông xa lạ đó có thể làm gì. Layla Llewellyn cũng vậy. Ai có thể ngờ rằng, ngay cả sau khi Kyle Ettman phát hiện ra mọi chuyện, cô gái đó vẫn thản nhiên ngã vào vòng tay Matthias và rên rỉ như một con mèo cái động dục.

"Tại sao cô lại lo lắng như vậy?"

Claudine cởi găng tay và cầm chúng trong tay, lắc đầu bối rối.

“Nếu có ai nhìn thấy, họ sẽ nghĩ tôi đang bắt nạt cô, Layla. Chúng ta chỉ đang đi dạo cùng nhau thôi.”

Claudine mỉm cười rạng rỡ và nước da của Layla trở nên tái nhợt.

“Không, thưa tiểu thư.”

"Sao thế? Nếu đúng như vậy thì tôi rất vui.”

Claudine nhún nhẹ vai và chỉnh lại mũ bằng đôi tay đeo găng.

Người hầu của Claudine đến căn nhà gỗ thật liều lĩnh. Cô gọi tên cô ta và gõ cửa vài lần cho đến khi Layla bước ra.

‘Tiểu thư đang tìm cô.'

Cô lạnh lùng truyền lệnh cho Layla, người đang ngạc nhiên chạy ra ngoài. Nói không rằng bây giờ cô ta đang gặp rắc rối cũng chẳng ích gì.

“Tiểu thư Brandt đã ra lệnh, thưa cô Llewellyn. Ngay lập tức.'

Cô không thèm che giấu sự lạnh lùng ẩn sau những lời nói lịch sự đó.

Cuối cùng, Layla vội vàng mặc quần áo và đi theo người hầu. Claudine đang đợi cô trên lối đi trong vườn với nụ cười rạng rỡ. Như gặp được một người bạn tốt.

Claudine ngồi trên băng ghế và nhìn về phía xa, còn Layla đứng cạnh cô, im lặng một lúc lâu. Thứ phá vỡ sự im lặng ngột ngạt là một chiếc vòng tay rơi xuống sàn đá. Claudine cau mày và nhìn xuống chiếc vòng tay bạch kim lấp lánh trên sàn đá. Ổ khóa dường như bị lỏng và cuối cùng bị gãy.

“Cô có thể giúp tôi được không, Layla?”

“… Vâng?"

Layla nhìn cô bối rối. Claudine sẵn lòng nhìn vào mắt cô. Con bé không ngốc nghếch lập tức hiểu ý của cô.

Khoảnh khắc nụ cười xuất hiện trên môi Claudine khi cô nhìn Layla lặng lẽ đến gần và cúi xuống, ngón chân cô nhẹ nhàng dẫm lên chiếc vòng tay. Bàn tay vừa mới nhặt lên của Layla cũng đặt dưới giày của Claudine.

“A, thưa tiểu thư?”

Layla, người đang quỳ trước mặt cô, mở to mắt ngạc nhiên.

“Cô lấy cái đó đi.”

Những ngón chân của Claudine có thêm sức mạnh.

"Tại sao cô lại trông như thế?"

Một lần nữa, cô giẫm lên bàn tay nhỏ bé đặt dưới chân mình. Layla chỉ ngơ ngác nhìn cô, như thể cô ta không hề cảm thấy đau đớn. Đôi mắt không tập trung của cô ta đang run rẩy.

“Tôi tưởng cô sẽ vui nếu tôi đưa cho cô thứ của tôi.”

Claudine lại nghiêng đầu và bước đi. Nhưng Layla vẫn quỳ trên sàn, hai tay năm lấy nhau.

“Cô thích đồ của tôi. Không phải vậy sao?”

Claudine nhìn thẳng vào Layla, người không thể nói nhưng đôi môi run run, và tiếp tục từng lời một cách mạnh mẽ. Giọng điệu kiên nhẫn và thậm chí còn tử tế, như thể đang răn dạy một đứa trẻ nói.

Layla chỉ lẩm bẩm một chút và không thể phát ra âm thanh. Khi cô nhìn vào đôi mắt của Layla, giống như một tử tù với sợi dây quấn quanh cổ, cô thực sự cảm thấy đồng cảm.

“Đừng làm vẻ mặt đó, Layla.”

Claudine từ từ cúi xuống và duỗi đôi bàn tay mịn màng, mát lạnh của mình ra ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của Layla.

“Cô cướp người đàn ông của tôi và sau đó thể hiện niềm tự hào của mình bằng cách giả vờ cao quý trước một viên ngọc. Thật buồn cười. Không phải vậy sao?”

Giọng Claudine thì thầm bên tai Layla ngọt ngào như hương hoa hồng tươi tràn ngập khu vườn này vào mùa hè.

---------------------------

Cô hầu gái Marie đi dạo quanh rìa vườn, quan sát hoạt động trên ban công dinh thự.

Mệnh lệnh của Claudine dành cho cô rất đơn giản. Nếu Công tước Herhardt về nhà sớm, hãy cho cô ấy biết. Đó là một điều đơn giản, nhưng cô hiểu rõ rằng ý nghĩa ẩn giấu đằng sau nó không đơn giản.

Nhưng có chuyện gì mà phải nói chuyện căng thẳng như vậy với đứa trẻ mồ côi tội nghiệp đó?

Vì tò mò, Marie nghển cổ lên nhìn giàn dây leo nơi hai người đang ở, nằm sâu trong lối đi trong vườn.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô thực sự ước gì tiểu thư có thể đánh gãy mũi cô gái kiêu ngạo đó.

Khi nghĩ đến Layla, người luôn gây khó chịu cho cô kể từ ngày đầu tiên cô nhìn thấy cô ta, cô tự nhiên nhíu mày. Là gì chứ? Cô đã nhận ra cô ta từ lâu khi còn nhỏ, khi cô ta cư xử cứng nhắc và không biết cách biết ơn ngay cả khi được đưa tiền.

Marie tặc lưỡi và nhìn lại tình hình xung quanh dinh thự. Vì tiểu thư nói rằng Công tước ấy đang tham dự một cuộc họp câu lạc bộ xã hội nên ngài ấy sớm nhất sẽ không trở về cho đến tối. Nhưng xét đến việc lần trước ngài ấy đã khiến cô và Claudine gặp rắc rối khi quay lại sớm hơn một ngày so với lịch trình, thật ngu ngốc khi không cảnh giác.

Đôi mắt của cô hầu gái mở to, lấp lánh dưới ánh nắng mùa đông.

-----------------------------

Layla không thể đứng dậy. Không một đầu ngón tay nào cử động. Không. Cô thậm chí không thể tưởng tượng được rằng mình nên làm điều đó.

Mặc dù cô nhìn rõ và nghe rõ nhưng mọi thứ vẫn như một giấc mơ mờ ảo. Nếu đó là một giấc mơ, Layla chưa bao giờ biết đến cơn ác mộng nào tàn khốc hơn thế.

“Cô thật đáng thương. Cô đang run rẩy.”

Claudine thương hại thở dài và nhẹ nhàng vuốt ve má Layla.

“Đừng lo lắng, Layla. Tôi có thể làm gì với cô? Tại sao vị hôn phu của tôi lại thấy cô xinh đẹp như vậy?”

Với bàn tay trượt xuống má, Claudine nhẹ nhàng nâng cằm Layla lên. Có một sự quan tâm thoạt nhìn có vẻ vô hại khi cô ấy xem xét kỹ lưỡng, như thể cô ấy đang cảm nhận được nó.

“Thật ra tôi không ghét cô đến thế đâu. Đúng hơn là tôi thông cảm với cô. Đây có phải là lỗi của cô không?"

"Cô…”

"Sao? Cô cũng định khóc trước mặt tôi à?”

Claudine mỉm cười rạng rỡ sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Layla.

“Nhưng, chà. Có vẻ như việc đó sẽ không hiệu quả lắm phải không? Hãy dành những giọt nước mắt đó và khóc thật đẹp trước mặt Công tước Herhardt. Tôi nghe nói anh ta thích chúng.”

Khi nụ cười biến mất trong giây lát, khuôn mặt Claudine trở nên lạnh lùng. Layla thở hổn hển, thậm chí không thể thở bình thường.

Không đời nào… 

Cô không muốn tin vào điều đó nên cô cầu nguyện trong tuyệt vọng.

Chúa ơi, làm ơn.

“Ngày xửa ngày xưa, Layla, có một cô hầu gái như vậy.”

Với bàn tay buông cằm ra, Claudine bắt đầu vuốt ve đầu Layla như thể cô đang vuốt ve một chú chó con.

“Một cô hầu gái ngủ với con của một gia đình quý tộc cao cấp trước khi anh ta kết hôn và thông báo chuyện đó cho chủ nhân của mình. Một tiểu thư cao quý không thể nào phạm phải hành động hèn hạ như vậy trước khi hôn lễ diễn ra, nên một cô hầu gái có tấm lòng chung thủy đã thay thế cô ấy. Chà, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta nghĩ về mối quan hệ của mình theo cách đó. Ngược lại, tôi nghĩ đó là điều đáng để biết ơn.”

Claudine lặng lẽ quan sát khi ngay cả tia sáng yếu ớt còn sót lại trong đôi mắt trống rỗng của Layla cũng tắt dần.

Chiếc bục gỗ dưới chân cô đã bị dọn sạch, sợi dây thừng quấn chặt quanh cổ cô gái tội nghiệp. Cô ấy có một cảm giác khá tốt là mình sẽ không còn phải chịu đựng tiếng kêu lớn của loài chim nữa. Bị vướng vào vũng bùn với một cô hầu gái thật buồn cười, nhưng vì một cuộc hôn nhân hoàn hảo, không có gì là không thể tạo ra một số ngoại lệ.

“Thật là bất ngờ. Tôi tưởng vị hôn phu  của tôi là người máu lạnh và thậm chí không đổ một giọt mồ hôi nào trên giường, nhưng hóa ra anh ấy lại cuồng nhiệt hơn tôi mong đợi rất nhiều”.

Layla không thể đứng vững được nữa, cô đặt đôi bàn tay run rẩy của mình xuống sàn. Đầu cô cũng yếu ớt cúi xuống, nhưng Claudine vẫn không có ý định rời mắt.

“Vậy hãy nói cho tôi biết. Bởi vì vai trò của cô là báo cáo cho tôi. Cô cảm thấy thế nào? Người đàn ông máu lạnh đó lúc trên giường là người như thế nào? Dựa vào tiếng rên rỉ hổn hển của cô, tôi đoán tôi có thể có những kỳ vọng khá cao. Điều đó có đúng không?”

Claudine nắm lấy mái tóc mà cô ấy đang nhẹ nhàng vuốt ve và kéo ánh mắt cô lên. Khuôn mặt của Claudine khi cô ấy nghiêng đầu nhìn Layla trông giống như một đứa trẻ với sự tò mò thuần túy.

“Cô có thích không? Sao nào?”

Đôi mắt của Layla, vốn luôn sáng ngời, giờ trống rỗng như của một người đã chết. Thật khó chịu khi thấy cô ta chịu đựng mà không khóc, nhưng cô quyết định tạm hài lòng với điều này. Bởi vì sự thật vẫn còn đó.

Claudine nhìn lên bầu trời nơi những đám mây như lông vũ đang trôi, và mắt cô lại hướng về Layla.

“Hãy nói cho tôi nghe, Layla tội nghiệp. Hửm? Chắc hẳn cô rất yêu thích khoảnh khắc được ôm trong vòng tay của người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời mình, nên hãy nhanh lên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.