Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 107: EM THÍCH NGƯỜI ẤY




"Làm ơn đi đi!"

Sau khi nhìn xung quanh, Layla trở nên trầm ngâm và hét lên. Cũng giống như trước đây, đôi mắt sợ hãi và vẻ ngoài hoảng loạn của cô dường như đã nói lên nhiều điều. Ký ức về ngày ngọt ngào đó chỉ là ảo tưởng của riêng anh. Cảnh tượng anh đến đây với tâm trạng lạc lõng, thường xuyên hồi tưởng lại những kỷ niệm ngày hôm đó, suy tính đến vô số khả năng có thể xảy ra, trở nên nực cười đến mức anh không thể chịu nổi.

Anh dám coi cô là người phụ nữ không là gì đối với anh, nhưng thực ra chính anh mới là người không là gì đối với người phụ nữ này. Tuy nhiên, chính anh là người khao khát người phụ nữ này, khao khát trở thành một cái gì đó của cô.

Không thể như vậy được, nhưng đã là như vậy từ lâu rồi. Không. Có lẽ là ngay từ đầu.

"Tại sao ngài lại như thế này? Ngài không xứng làm thế này!"

Layla, người do dự và lùi lại một bước, hét lên một lần nữa. Ngay sau đó là âm thanh chai thủy tinh vỡ trong túi hàng tạp hóa rơi xuống sàn.

"Không xứng?"

Matthias thô bạo giúp Layla, người đang cúi xuống nhặt đồ rơi, đứng dậy. Anh đi theo Layla, người đang rút lui như thể đang chạy trốn và băng qua ngưỡng cửa trước.

"Ngài không có quyền đến đây và làm điều này với tôi."

Layla thẳng lưng và trừng mắt nhìn anh. Những việc ngày hôm đó giống như một giấc mơ rất xa xưa.

Thật tốt là cô không có bất kỳ kỳ vọng nào. Sau khi kết thúc ngày kỳ lạ đó ở một thành phố xa xôi, thực tế mà cô phải đối mặt sau khi trở về là như thế này đây.

"Tôi đang làm việc của mình. Nhưng tại sao ngài lại làm điều này với tôi, Công tước? Ngài đã hứa rồi, nhưng làm sao ngài lại đến đây, đến ngôi nhà này..."

Cô cố gắng đẩy Công tước ra, nhưng thật khó để vượt qua sự chênh lệch sức mạnh quá lớn. Cảm giác bất lực đó khơi dậy sự tức giận của Layla.

Trên đường trở về từ chuồng ngựa của Arvis với một chiếc xe chở đầy cỏ khô, cô nhìn thấy Công tước đang đi dạo cùng Claudine. Người trông ngựa, người thân thiết với Bill Remer, thường giúp cho đàn gia súc nuôi ở căn nhà gỗ ăn, và hôm qua là một trong những ngày đó.

Ông cố gắng giúp đẩy chiếc xe đẩy lên căn nhà gỗ nhưng Layla từ chối. Cô có thể tự mình làm điều đó. Chắc chắn như vậy. Cho đến khi cô tìm thấy hai người đó ở một nơi không ngờ tới.

Tiểu thư Brandt, người hiếm khi rời khỏi khu vườn của dinh thự và những con đường đi bộ gần đó, đang đi dọc theo con đường giữa chuồng ngựa và khu rừng cách đó khá xa. Ngay khi nhìn thấy họ từ xa, Layla đã cấp giữa những hàng cây xinh đẹp ven đường. Claudine đột nhiên quay lại nhưng dường như không nhận ra cô.

Cho đến khi Công tước và tiểu thư Brandt bước đi chậm rãi biến mất ở cuối con phố bên kia, Layla tuyệt vọng cầu nguyện để không bị bắt gặp. Cô không muốn giáp mặt hai người đó. May mắn thay, hai người rời đi mà không gặp Layla, vì ngay cả Chúa, người tưởng như đã bỏ rơi cô từ lâu cũng không thể bỏ qua mong muốn đó.

Khi họ đã khuất tầm mắt, Layla vội vàng kéo chiếc xe xuyên qua những tán cây. Cô lo lắng đến mức suýt bỏ chạy nhưng bị ngã và làm đổ cỏ khô xuống đường. Sau khi điên cuồng nhặt chúng lên và chạy trở lại căn nhà gỗ, Layla đang ở trong tình trạng hỗn loạn vì cỏ khô dính vào người và tóc.

Cô không biết gọi cảm xúc lúc đó là gì.

Cảm giác đó là một mớ hỗn độn nhẹ nhõm, xấu hổ, buồn bã và tự hủy hoại bản thân?

"Tại sao ngài lại làm điều này? Mấy ngày đó ngài chán không thèm ra lệnh cho tôi rồi mà? Sao giờ ngài lại làm tới mức tự mình đến cái nơi tồi tàn này để chơi đồ chơi?"

Dù biết điều đó là vô ích nhưng Layla vẫn quyết tâm hơn. Layla muốn trả lại cho Công tước cảm giác đã đâm và cào cô. Cô muốn thấy điều đó ít nhất một lần. Khi cô nhớ lại cảm giác kỳ lạ ngày ở bên anh ta, sự ghê tởm của cô càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Im miệng đi, Layla."

Giọng Matthias trầm đến mức có vẻ u ám. Cơ thể cô cứng đờ vì sợ hãi theo bản năng, nhưng Layla lúc này không thể dừng lại.

"Vậy thì hãy chơi cho thỏa thích. Ngài là loại người như vậy. Ngài phải làm bất cứ điều gì ngài muốn và trút bỏ cơn giận trước khi rời đi."

Layla nhìn vào mắt Matthias mà không tránh né.

"Ngài muốn tôi cởi đồ ra sao? Không. Tôi đã nói điều đó không vui chút nào. Sau đó ngài lại làm như ngài muốn mà không quan tâm dù thế nào đi nữa. Dù sao thì nó cũng thật khủng khiếp."

"Dừng lại. Layla Llewellyn."

"Sao thế? Ngài không còn hứng thú với điều này hay điều kia nữa à? Thế thì tuyệt quá. Vứt bỏ tôi đi. Tôi thực sự sẽ đánh giá cao việc đó đấy. Đây sẽ là niềm vui duy nhất mà Công tước mang lại cho tôi. Vì vậy... a!"

Layla hét lên khi cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nổi lên. Chỉ sau khi Matthias bế cô lên và ném cô xuống bàn, cô mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

"Em có nghĩ làm tôi phát điên là thú vị không?"

Công tước thì thầm, ấn xuống Layla đang nằm trên bàn.

"... Có lẽ. Miễn là ngài thấy những giọt nước mắt của tôi thú vị."

Vì thế đừng khóc.

Cố gắng hết sức, Layla giận dữ đáp trả. Nhưng kẻ mà cô muốn làm tổn thương đã chà đạp lên sự mong đợi của Layla bằng cách cười khúc khích như điên.

"Vậy là công bằng nếu bây giờ em khóc phải không?"

Bàn tay của Matthias, vốn đang vuốt ve đầu Layla, thô bạo nắm lấy cằm cô.

"Chúng ta đã có khoảng thời gian vui vẻ khi ở bên nhau."

Layla cảm thấy như bây giờ cô có thể nói bất cứ điều gì chế giễu Công tước, nhưng cô không có cơ hội.

Tiếng thở dài đầy nức nở của Layla vỡ ra trên môi Matthias khi anh đến gần. Chẳng bao lâu, tiếng thở dồn dập trộn lẫn với nhau bắt đầu thấm vào bóng tối.

-----------------------

Kyle đậu xe đạp cạnh nhà kho trong căn nhà gỗ. Vẻ mặt của anh rất kiên quyết, vì đó là kết luận mà anh đã đạt được sau nhiều lần cân nhắc.

Anh thà nghe câu trả lời từ Layla còn hơn là nghẹt thở dưới sức nặng của nỗi nghi ngờ và đau khổ ngày càng tăng không thể kiểm soát. Nếu những lời của tiểu thư Brandt là đúng thì chuyện này còn phải hơn thế nữa. Trong trường hợp đó, phải cứu Layla. Cho dù không thể quay lại như xưa, anh cũng không thể để cuộc đời của Layla bị hủy hoại. Tuyệt đối.

Kyle xóa đi sự do dự cuối cùng của mình bằng cách hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ. Tuy nhiên, quyết tâm đó đã biến thành nỗi lo lắng trước khi anh kịp bước tới cửa. Cửa mở nhưng trong nhà tối om. Hơn nữa, có những vật thể rơi ngẫu nhiên trước cửa trước.

Kyle choáng váng một lúc, nhanh chóng tái mặt và chạy vào trong nhà. Ngay khi bóng tối của căn nhà gỗ bắt đầu gợi lên những suy nghĩ khủng khiếp, một cảnh tượng thậm chí còn khủng khiếp hơn xuất hiện.

Có ai đó ở bàn bếp.

Lúc đầu anh nghĩ đó là một người đàn ông to lớn, nhưng Kyle nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của một người phụ nữ bên dưới người đàn ông đó.

"... Layla?"

Giọng gọi tên cô của anh run run. Dường như thời gian đã dừng lại. Kyle cứng người như tượng đá trước cảnh tượng khó tin mà anh nhìn thấy. Hai người quay đầu lại nhìn anh cũng không khác gì.

Layla. Và... Công tước.

Trong khi đôi mắt Kyle đờ đẫn khi nhận ra người đàn ông đó, Công tước từ từ đứng dậy. Không giống như Layla, người đã cởi một nửa áo, anh ta trông bình thản ngoại trừ đôi môi đỏ mọng và ướt át.

"Cái gì... Hiện tại..."

Những cơn chấn động bắt đầu từ đầu ngón tay nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể anh. Tuy nhiên, Công tước đối mặt với Kyle với vẻ mặt bình tĩnh. Layla nhanh chóng ngồi dậy, núp sau lưng người đàn ông và kéo quần áo lên.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Kyle nhìn cánh cửa trước đang mở, hàng tạp hóa nằm ngổn ngang trên ngưỡng cửa và Công tước Herhardt đang đứng trước mặt anh. Nỗi tuyệt vọng về một thực tế không thể phủ nhận tràn ngập đôi mắt xám nặng trĩu của anh.

"Như cậu đã thấy."

Matthias gật đầu và nói một cách thờ ơ. Thái độ dường như không có ý che giấu điều gì của anh ta đã cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng mà Kyle gần như không thể nắm giữ.

Tiểu thư Brandt đã đúng. Công tước đang chà đạp Layla.

"Anh... Anh đã làm gì với Layla!"

Kyle hét lên và lao về phía Công tước. Khi Layla nhận ra điều đó thì hai người đàn ông lao vào nhau.

"Aaa, Kyle! Không! Đừng làm vậy!"

Layla hét lên và cố gắng ngăn cản anh, nhưng cuộc chiến ngày càng trở nên nảy lửa. Thậm chí có vẻ nực cười khi gọi đó là một cuộc chiến. Kyle tấn công liều lĩnh, và Matthias chặn lại một cách không nhiệt tình, như thể anh ta thậm chí còn không có ý định đánh nhau. Tuy nhiên, người trông có vẻ đe dọa thực ra lại là Matthias.

"Kyle!"

Layla lúc này đang khóc và gọi tên Kyle. Mặc dù họ có chiều cao và vóc dáng tương tự nhau nhưng Công tước vẫn là một người lính được rèn luyện trên chiến trường. Rõ ràng điều gì sẽ xảy ra vào lúc anh ta không thể kiềm chế được nữa.

"Anh có phải là con người không? Làm thế nào một con người khốn khiếp có thể làm điều này! Layla, làm sao vậy!"

Kyle, người đã bị đẩy và vấp ngã, lại tấn công. Matthias, người đã nhìn Layla đang khóc một lúc, không thể tránh được cú đấm. Trong khi đang lau vết máu ở cuối môi bị rách bằng mu bàn tay, Kyle đến gần Layla, người đang tái nhợt và run rẩy.

"Từ khi nào thế? Từ bao giờ tên khốn đó lại làm như thế này?"

Layla há miệng định nói điều gì đó nhưng chỉ có hơi thở nóng hổi thoát ra một cách bất thường. Kyle nhanh chóng nắm lấy cổ tay Layla. Giống như Layla, Kyle cũng đang khóc.

"Đi thôi, Layla. Anh... Anh sẽ cứu em. Vậy chúng ta hãy đi cùng nhau nhé."

Kyle quay lại, định đưa Layla ra khỏi căn nhà gỗ, nhưng họ không thể bước được một bước. Công tước đang đứng trước mặt hai người. Trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười trên khuôn miệng bị rách của anh thật dịu dàng.

"Tránh đường."

Công tước không hề bối rối trước những lời nói khinh thường của Kyle. Tất cả những gì anh ta có thể làm là hơi lắc đầu và nhìn Kyle.

"Không..."

Layla nhận thấy sự giận dữ sâu sắc trong mắt Công tước, lẩm bẩm sợ hãi. Ánh mắt thoáng qua của cô nhanh chóng quay sang Kyle lần nữa, và ngay lúc đó, bàn tay đẫm máu của Công tước lao thẳng vào mặt Kyle.

Layla chưa kịp hét lên, cuộc chiến giữa hai người đàn ông nhanh chóng trở nên khốc liệt hơn, giống như thêm dầu vào lửa. Kyle vốn đã buông Layla ra, lúc này vô cùng tức giận và tấn công Công tước, Công tước cũng không còn kiên định phòng thủ nữa. Bóng của hai người đàn ông đang chiến đấu hòa vào nhau trong bóng tối dày đặc.

"Dừng lại đi! Kyle! Kyle!"

Layla điên cuồng chạy về phía Kyle, người đã ngã xuống sàn. Đôi mắt của Matthias trông như những mảnh băng khi anh nhìn vào lưng Layla, người đang bao trọn người quanh Kyle.

"Đừng làm thế, Kyle. Làm ơn."

Layla cầu xin, giữ lấy vai Kyle khi anh cố gắng đứng dậy lần nữa. Đôi mắt vốn đang trút giận dữ của Kyle cuối cùng cũng hướng về phía Layla.

"Layla, tên khốn đó, em, em..."

Khuôn mặt méo mó của Kyle giờ đã đẫm nước mắt. Mỗi lời anh thốt ra trong khi thở hổn hển giống như một tiếng khóc nóng rát.

"Không. Không, Kyle. Không phải như vậy."

Khi Layla lắc đầu, một giọt nước mắt hình thành trên chóp cằm cô và rơi xuống. Bóng của Matthias đang tiến đến phủ lên Kyle và Layla, những người đang nhìn nhau.

"... Em thích người ấy, Kyle."

Ngay khi Matthias cúi xuống, Layla hé môi. Một lời thì thầm nhỏ nghẹn ngào ngăn bàn tay Matthias nắm lấy vai Layla.

"Em... Em thích người ấy."

Một lần nữa, Layla lại khóc và thì thầm, giọng cô ấy càng run hơn. Đôi mắt đỏ ngầu của Kyle trống rỗng trong giây lát.

"Em thích ngài ấy, Kyle. Em thích ngài ấy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.