Nếu như cuộc sống cấp ba là một vòng lặp ba điểm giữa làm bài, thi cử và làm bài tập, là những cuộc cạnh tranh về thứ hạng và thành tích, thì cuộc sống đại học rõ ràng muôn màu muôn vẻ hơn nhiều.
Bạn bè xung quanh đến từ khắp mọi miền đất nước, mỗi người mang theo môi trường trưởng thành và hoàn cảnh gia đình khác nhau. So với vòng tròn khép kín thời trung học, đại học tự do và bao dung hơn rất nhiều.
Không còn sự thúc ép của thầy cô, không còn sự chăm sóc quản lý của cha mẹ, cũng không còn ánh mắt so sánh của bạn bè cùng trang lứa. Trong một thế giới không có đáp án tiêu chuẩn, không chạy theo đám đông, tìm được chính mình, chính là bài học bắt buộc quan trọng nhất trong đại học, cũng là trong cuộc đời.
Nói đến “không chạy theo đám đông”, thì trong mắt bạn cùng phòng, Nam Tường đích thực là người cá tính nhất, độc lập nhất, không bị cuốn theo trào lưu trong cả ký túc xá.
Cụ thể là, khi mọi người đều kéo vali to nhỏ, được cả gia đình long trọng tiễn đưa đến ký túc xá, thì cô chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ và một cậu “người hầu” lon ton theo sau. Một cậu bé có ngũ quan giống cô tới bảy tám phần, nhìn phát biết ngay là em trai cô.
Cậu bé nắm tay cô, nước mắt nước mũi tèm lem: “Chị ơi, em sợ không có em bên cạnh, chị sẽ không chịu ăn uống đàng hoàng, sau này chị phải tự chăm sóc bản thân nha.”
Nam Tường ghét bỏ hất tay ra, còn chùi chùi vào váy: “Em là sợ không có chị nấu cơm thì em không được ăn ngon thì có. Chị em nay đã thoát kiếp, mau chúc mừng đi nào.”
“Chị đúng là… em đang cảm động mà!” Cậu nhóc phụng phịu: “Cẩn thận lát nữa em méc anh đấy!”
“Méc à?” Không biết nghĩ tới ai, biểu cảm của Nam Tường bỗng dịu lại, khóe miệng cong cong mang theo ý cười nhẹ, ánh mắt cũng mềm hơn. Cô nghiêng người lại gần: “Có ích không? Anh ấy cùng phe với chị mà.”
Các bạn cùng phòng còn lại trong phòng lúc ấy đang xem kịch vui, không ngờ người đến sau cùng lại là một đại mỹ nhân xuất chúng.
Hôm đó trời chiều, ánh nắng rọi từ cửa sổ chiếu lên một bên gương mặt của Nam Tường. Ánh mắt cô rực rỡ, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, đẹp đến mức từng sợi tóc cũng ánh lên hào quang.
“Chị em cậu tình cảm thật tốt ghê.” Mấy bạn cùng phòng không nhịn được cảm thán.
“Đâu có đâu.” Nam Tường mỉm cười, tiện thể quay lại tự giới thiệu với mọi người.
Em trai cô giúp chuyển sách vở và đồ nặng lên bàn, còn nghiên cứu cách lắp giường và rèm, đợi cô nói xong mới chen vào: “Mọi người đừng bị lừa nha, chị ấy là đại tiểu thư đó, em là người hầu của chị ấy.”
Lúc đó ai cũng nghĩ cậu em chỉ đùa thôi, vì Nam Tường trông vừa dịu dàng lễ độ, vừa thân thiện dễ gần, hoàn toàn không có vẻ gì là kêu căng. Sau này thân hơn rồi họ mới phát hiện cô đúng là đại tiểu thư chính hiệu.
Cơm có người đưa đến, nước có người đi lấy, túi xách có người xách giúp, đi học có người đưa đón, bài khó có người dạy kèm, được một “nam người hầu” thật sự cưng chiều từng chút một như công chúa.
Mà ai ngờ được, khi đêm về, người ấy mới chính là “đại thiếu gia chân chính” của ngôi nhà —
“Muốn uống nước.”
“Muốn cái chăn.”
“Muốn hôn.”
“Tắt đèn.”
“Cởi giúp.”
“Nhẹ chút…”
“Nam Tường, nói yêu anh đi.”
“Nói 100 lần.”
Tất nhiên, những chuyện đó là sau này rồi.
………
Quay lại chuyện không chạy theo trào lưu còn thể hiện rõ khi mọi người đều chen chân tìm cách vào hội sinh viên hay các tổ chức lớn, thì Nam Tường chỉ đến nghe buổi giới thiệu một lần rồi quay đầu đi luôn, không thèm đăng ký.
Còn nhớ hôm đó, trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên sau buổi giới thiệu, các trưởng ban lần lượt nâng ly, cười nói rôm rả.
“Ly đầu tiên, chúc mừng chủ tịch hội sinh viên!”
“Mọi người uống cạn nhé!”
“Để tôi xem ai mà không uống hết nha!”
Sau đó là một loạt trò chơi khuấy động không khí, chia nhóm thi đấu. Người thua phải chịu hình phạt, mà hình phạt thì toàn là mấy trò thân mật giữa nam nữ như bế công chúa, nhìn nhau 30s, hoặc hôn qua giấy ăn,….
Tân sinh viên còn mang theo sự ngại ngùng non nớt của học sinh cấp ba. Có người như cá gặp nước, ra sức thể hiện. Có người thì như ngồi trên đống lửa, toàn thân không thoải mái.
Bạn cùng phòng của Nam Tường thua một lần, bị ép ăn chung một thanh pocky với một nam sinh vừa mới gặp lần đầu suýt nữa thì môi chạm môi. Mọi người xung quanh vỗ tay reo hò, còn cô bạn thì đỏ bừng từ tai đến cổ, cúi đầu không nói được gì.
Thấy vậy, một vị trưởng ban tốt bụng “nhắc nhở”:
“Ngại ngùng thế là không được nha. Ai muốn vào hội thì phải tích cực tham gia, đây là cơ hội tốt để thể hiện đó.”
“Cậu ổn chứ?” Nam Tường nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi bạn cùng phòng.
Cô bạn lắc đầu, càng nói càng nhỏ: “Chắc tại mình chưa quen, không biết chơi mấy trò này…”
“Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Nam Tường hỏi.
“Được… được không?”
“Có gì mà không được.”
Gió đêm thổi qua, tâm trạng lắng xuống một chút. Nam Tường nhẹ giọng nói: “Nói thật, mình không thích kiểu hoạt động mang mùi quan liêu thế này. Mọi người đều là sinh viên, sao lại tổ chức thành kiểu xã giao, nâng ly chúc tụng từng tầng từng lớp như vậy.”
“Hội sinh viên chỗ nào chẳng thế…” Cô bạn vẫn chưa hoàn hồn, quay sang hỏi: “Nên cậu không định đăng ký nữa à?”
“Ừm.” Nam Tường đáp một tiếng, cười gật đầu: “Vào một vòng tròn khiến mình khó chịu, thì thà không hòa nhập còn hơn.”
Về sau, mọi người nghe nói cô gia nhập một câu lạc bộ nhỏ hỗ trợ du học sinh. Công việc thường ngày là dạy tiếng Trung và toán, giới thiệu văn hóa truyền thống Trung Quốc cho du học sinh.
Một thời gian sau, cô vừa kết giao được nhiều bạn bè quốc tế, vừa dựa vào năng khiếu ngôn ngữ cực tốt mà học thêm được mấy ngôn ngữ nữa như tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Ý đều nói được vài câu. Cô còn khiêm tốn nói mình chỉ học sơ sơ thôi.
Ngoài ra, cô còn tự lên kế hoạch tổ chức một hội chợ giao lưu văn hóa quốc tế lớn, mỗi nước có một gian riêng, mọi người mặc trang phục dân tộc, giới thiệu món ăn đặc sắc và văn hóa truyền thống.
Gian hàng Trung Quốc của cô mời “ngoại viện”, đó là đại thần của học viện mỹ thuật, người nổi tiếng khắp trường tới hiện trường vẽ một bức thủy mặc lấy trường học làm bối cảnh. Không khí lúc đó cực kỳ sôi động.
Nhờ đó, Nam Tường còn nhận được giải “Đóng góp xuất sắc cho trường” năm đó.
…………
Nhưng tất cả những điều trên vẫn chưa phải là điều đặc biệt nhất.
Lúc mới quen, bạn cùng phòng từng nghĩ điều “không chạy theo trào lưu” rõ nhất ở Nam Tường lại là cô dường như chẳng hề có chút h.am mu.ốn tầm thường nào cả.
Là hoa khôi của khoa thương mại, thậm chí là hoa khôi toàn trường, Nam Tường ngay từ khi nhập học đã thu hút sự chú ý không nhỏ. Mỗi ngày đều có vô số người muốn xin kết bạn WeChat, đi đâu cũng bị nam sinh bắt chuyện.
Ấy vậy mà cô cứ dửng dưng, từ chối tất cả, không chừa một ai.
Không lâu sau, đã có lời đồn lan ra: “Hoa khôi khoa thương lạnh lùng kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, không thích con trai.”
Bạn cùng phòng từng nghe cô nói qua vài lần: “Bạn trai sẽ ghen đó.”
Nhưng vì chưa ai từng gặp bạn trai bí ẩn đó, nên ai cũng nghĩ hoặc là cô bịa ra để chắn đào hoa, hoặc là anh ta xấu đến mức không dám dẫn ra ngoài.
Chuyện “mỹ nữ yêu thú hoang” vốn không hiếm, tuy hơi tiếc, nhưng ai nấy cũng không để tâm.
Thời gian đó, tối nào sân bóng cũng có nam sinh chơi bóng rổ, các nữ sinh thì túm tụm đi xem. Mỗi lần rủ, Nam Tường đều lắc đầu.
Cho đến một tối, trong nhóm ký túc bỗng nhảy ra vài tin nhắn:
「Á á á á tui vừa thấy trai đẹp bị học tỷ khoa Luật dồn vào tường ở sân bóng á!!」
「Ai vậy ai vậy??」
「Còn ai nữa! Chính là người tui bảo xem mỗi ngày đó, sân bóng ai mà đẹp trai hơn được?!」
“Người nào?” Nam Tường hiếm hoi lên tiếng hỏi trong phòng.
Bạn cùng phòng đỏ mặt ngẩng đầu từ điện thoại, kích động: “Cái người mà ngày nào tui cũng muốn kéo cậu đi coi đó! Đẹp trai như bước ra từ thế giới khác ấy!”
“Cậu không biết mỗi ngày có bao nhiêu bạn gái đến chỉ để nhìn cậu ấy đâu. Cậu ấy còn có một đống danh hiệu lắm cơ.”
“Nghe đồn có bạn gái rồi. Nhưng mà không sao, gương mặt đẹp là tài sản chung!”
“Đẹp trai đến vậy sao?” Nam Tường bật cười đứng dậy. “Đi, đi coi thử.”
Tới sân bóng, quả thật rất náo nhiệt. Toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn vào chàng trai đẹp trai đến chói mắt kia.
Khoảnh khắc sau, anh bật người lên, xoay người vượt qua đối thủ, cổ tay lật nhẹ, áo phông trắng tung lên theo động tác, lại là một cú ném ba điểm cực đẹp, xuyên rổ.
Cả sân như nghẹt thở trong một giây. Anh đứng đó, tóc ướt đẫm mồ hôi dưới ánh đèn, ngực phập phồng, yết hầu lộ rõ theo từng nhịp thở.
Nam Tường đứng xa xa khoanh tay, cầm chai nước uống dở, ánh mắt dán chặt vào anh, không hề che giấu, nhìn sao cũng không gọi là “trong sáng”.
Bạn cùng phòng lặng lẽ liếc nhìn rồi lắc đầu cảm thán: không hổ là Nam Tường, vừa đến đã nhắm thẳng vào cấp độ khó nhất.
Ai ngờ ngay giây sau, tình thế lại bất ngờ thay đổi.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bên này, chàng trai ấy thật sự bước về phía họ.
Họ đoán chắc cũng chỉ là muốn xin WeChat thôi, dạo này kiểu đó nhiều rồi.
Dù vậy, trai đẹp đi tới trực diện vẫn khiến người ta áp lực. Mấy cô bạn cùng phòng theo bản năng lùi lại một bước. Chỉ có Nam Tường vẫn đứng yên, mặt không đổi sắc.
Không hổ là mỹ nhân, không hề xao động.
Rồi họ tận mắt thấy anh không liếc ai lấy một cái, đi thẳng tới chỗ Nam Tường.
“Nước này cho anh à?” Anh đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, nhướng mày nhìn cô, tiện tay cầm luôn chai nước trong tay cô.
Bạn cùng phòng chết lặng tại chỗ. Không ai dám lên tiếng.
Trai đẹp này quá bá đạo rồi.
Ai ngờ tiếp theo, Nam Tường không hề né tránh mà còn mỉm cười như nước, ánh mắt câu người: “Dành cho người đẹp trai nhất sân này đấy.”
Wow… mỹ nhân quá biết thả thính rồi.
“Vậy thì chính là anh.” Anh mở nắp chai nước đã uống dở của cô, ngửa đầu uống cạn. Yết hầu lăn lên lăn xuống theo từng ngụm.
“Không phải em nói muốn giữ kín chuyện mình quen nhau ở trường sao?” Giang Hoài Tự uống xong mới lầu bầu, quay sang, giọng mang theo chút không cam lòng: “Dạo này em còn cố tình tránh mặt anh.”
“Em không muốn giấu nữa.” Nam Tường ngẩng đầu cười, bạn cùng phòng thề rằng chưa từng thấy cô cười ngọt ngào như thế. Cô cong mắt mỉm cười, kéo tay anh: “Em sợ đại mỹ nam của em bị học tỷ cướp mất, thiệt thòi lắm.”
Lúc đó, bạn cùng phòng mới thực sự hiểu ra Nam Tường đâu phải không có h.am m.uốn trần tục.
Cô mang gương mặt xinh đẹp nhất, mặc váy đắt nhất, có tâm hồn tự do nhất, và hôn người con trai đẹp trai nhất trường.
Còn gì là chưa được thỏa mãn nữa chứ?
Trai xinh gái đẹp vốn dĩ đã là chuyện tình đẹp, huống chi lại còn là mối tình thanh xuân kéo dài từ cấp ba đến đại học.
Chỉ là có vài tên con trai lại không cam lòng, người khác thì không xứng, chỉ có hắn mới xứng đáng. Lúc đầu có mấy đàn anh còn tỏ vẻ khinh thường, coi thường học viện mỹ thuật, nói bọn họ không tính là sinh viên chính quy của đại học T, chê Giang Hoài Tự chỉ có khuôn mặt, không có đầu óc, chỉ giỏi lừa mấy cô gái nhẹ dạ cả tin.
Sau này nghe nói anh là thủ khoa khối tự nhiên toàn quốc trong kỳ thi đại học, đám người đó đúng là bị chọc tức đến xanh mặt, lời ghen tị nghẹn ở cổ họng, không nói ra được lấy một câu.
Nam Tường thì thấy cũng chẳng có gì to tát, hào quang và danh hiệu của Giang Hoài Tự nhiều đến mức kể cả mấy ngày mấy đêm cũng không hết, nhưng thứ cô yêu không phải là những danh hiệu ấy.
Cô đã nói rất nhiều lần mình yêu anh ở điểm nào, không cần nói thêm anh cũng hiểu.
“Đúng không?” Nam Tường ngẩng đầu hỏi anh.
Dưới lầu ký túc xá nữ, xung quanh toàn là mấy cặp đôi đang hôn nhau, tiếng hôn khe khẽ, dính dính vang lên trong không khí ẩm ướt của đêm hè.
“Thích anh thì sao còn chơi kiểu giữ kín thế này?” Giang Hoài Tự biết Nam Tường không quen thể hiện tình cảm nơi công cộng, nên cố ý không hôn cô, trong lòng thì cứ nghẹn ngào.
Nam Tường nhớ lại, chuyện này phải kể đến hôm đầu tiên nhập học, hai người đến căn tin chuẩn bị ăn, vừa vào đã thấy đằng xa có một đôi tình nhân như keo như sơn, mắt nhìn nhau ngọt ngào muốn chảy mật, đút cơm cho nhau, ăn một miếng lại hôn một cái, còn mặc bộ đồng phục cấp ba trắng tinh chói mắt đến mức tám trăm mét xa cũng nhận ra được.
Mức độ thu hút ánh nhìn là 100%.
“Không thể nào, lên đại học rồi mà còn mặc đồng phục cấp ba à, cái bộ đồng phục này của trường Chuyên rốt cuộc có gì thần thánh thế không biết.” Nam Tường nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.
“Em không nhìn rõ là ai à?” Giang Hoài Tự quay đầu đi, không dám nhìn tiếp.
Rồi Nam Tường thấy cặp đôi kia cuối cùng cũng rời môi nhau, bất ngờ ngẩng đầu vẫy tay về phía họ, động tác cực kỳ khoa trương, giọng hét vang trời.
“Nam Nam!!!”
“Tự Tự!!! Sao hai cậu đến muộn thế!!”
“Tụi tớ đến trường tìm hai cậu đó là là là là là!!!”
Trời ạ, lại là Bành Nguyện và Bối Bối.
Nam Tường lặng lẽ kéo tay Giang Hoài Tự quay người đi, giả vờ không nhìn thấy, bước đi thẫn thờ, miệng lẩm bẩm: “Bình thường tụi mình thân mật tình cảm cũng ghê tởm như vậy hả?”
“Có thể lắm.” Giang Hoài Tự vô thức đáp.
“Vậy hay là mình kín đáo một chút đi.”
“Được thôi.”
“Thế thì gặp nhau ít lại.”
“?” Ai kia còn chưa kịp phản ứng.
“Ánh mắt của anh còn dính hơn cả bọn họ, anh thích em quá rồi, dính ghê.”
“?” Ai kia sốc toàn tập.
Chỉ là nói đùa, thêm chút vui vẻ nhỏ giữa hai người, không ngờ Nam Tường thật sự nhịn hai ngày không gặp anh, nhưng hôm nay thì thật sự rất nhớ, nhớ đến phát điên, nhịn không nổi nữa rồi.
Rõ ràng đã đến ký túc xá nữ, vậy mà Nam Tường lại không chịu lên lầu, cố chấp đòi tiễn Giang Hoài Tự về ký túc xá nam, hai người lại vòng vo đến ký túc xá nam.
Biết anh rất dễ dỗ, dưới lầu ký túc xá nam, Nam Tường bất ngờ kiễng chân, bất thình lình hôn chụt lên môi anh, nhẹ nhàng nói: “Em sai rồi, sau này không kín đáo nữa, tình yêu em dành cho anh không cần phải giấu diếm.”
Quả nhiên Giang Hoài Tự không nhịn được, cúi đầu cười nhẹ, bị cô ôm chặt eo, trong lòng ngọt như rót mật, còn giả vờ ho hai tiếng che giấu sự sung sướng.
“Không muốn về ký túc xá đâu.” Nam Tường ngẩng đầu nói.
“Lại muốn ngủ với anh?” Giang Hoài Tự nhướng mày, giọng lười biếng mà đầy đắc ý: “Ngày mai có lớp lúc tám giờ sáng đấy.”
“Giang Hoài Tự!” Nam Tường tức giận đấm nhẹ vào ngực anh: “Mai là thứ bảy!”
…
Sáng sớm hôm sau.
“Bị mùi hương của cà phê đánh thức,
Là anh sấy khô tóc cho em,
Khiến em có cảm giác vừa hư ảo vừa sợ mất đi.”
Ánh nắng ban mai của cuối tuần rọi qua cửa sổ phòng khách, cả căn phòng như được phủ một lớp filter sáng dịu, lấp lánh và trong veo.
Giang Hoài Tự tựa vào ghế sofa, ánh mắt nhìn Nam Tường đang pha cà phê bên bàn ăn, hương cà phê thoảng vị đắng nhẹ tỏa ra theo làn hơi nước, len vào khứu giác.
Nam Tường mặc váy hai dây lụa màu sáng, một bên dây váy trễ xuống vai, tóc phản chiếu ánh nắng như ánh vàng, cô cúi đầu pha cà phê, miệng khe khẽ ngân nga một điệu hát dịu dàng lười biếng.
“Giống như mặt trời luôn mọc mỗi ngày,
Tình yêu em dành cho anh từ đầu đã không bao giờ thiếu vắng.”
“Sao em thích bài này thế, hát cả sáng rồi.” Giang Hoài Tự bước đến sau lưng, vòng tay ôm eo cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve chiếc váy ngủ.
“Vì hay mà, còn hợp cảnh nữa.” Nam Tường quay lại ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn lên yết hầu anh, lén để lại một dấu hôn, thì thầm: “Thích anh, thích anh lắm.”
“Thật sự rất thích anh, muốn mãi mãi bên anh, em có dính người quá không?”
“Anh cũng thích em.” Nói xong câu đó, Giang Hoài Tự bỗng im lặng, cúi đầu vùi mặt vào cổ cô, mặt đỏ bừng.
“Sao thế?” Nam Tường bật cười.
“Không biết nữa, tự nhiên thấy ngại.” Tóc anh cọ khiến tai cô nhột nhột.
“Mới thế đã ngại rồi.” Nam Tường cong môi cười, đột nhiên muốn trêu anh, đưa tay xoa đầu anh rối tung rối mù: “Gần đây em thích kiểu con trai bá đạo, phải làm sao đây.”
“Anh không đủ bá đạo à?” Giang Hoài Tự cười, cúi người ôm lấy chân cô, bế lên ném xuống sofa, anh đè người xuống, cúi đầu hôn lên môi cô: “Nam Tường, đây là lãnh địa của anh.”
Môi lưỡi quấn quýt, quanh họ toàn là hương sung mát lạnh từ người anh, Nam Tường nhớ lại tối qua, khi anh ghé đầu vào vai cô thở d.ốc, ánh mắt mơ màng, mồ hôi lăn từ xương quai xanh xuống, anh đã nói:
“Nam Tường, chỉ được nhìn anh, chỉ được hôn anh, chỉ được yêu một mình anh.”
“…Em biết không.”
Giọng hát không còn vang lên từ cổ họng cô nữa, mà chảy ra chầm chậm từ dàn âm thanh, lan tỏa khắp căn phòng.
“Cả ngày đắm chìm trong đôi mắt anh,
Ánh mắt sâu thẳm,
Không thể thấy đáy.”
“Em biết người hôn em trong mơ là anh,
Anh khiến trái tim em không còn lạnh giá.”
“Nếu có thể, em muốn cứ như thế này mãi đến già,
Em nghĩ anh cũng hiểu,
Anh quan trọng với em đến nhường nào,
Mới khiến thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.”
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]