Hạ Nhật Kiến Nam Tường – Điềm Thiểm

Chương 62: Muốn gặp anh.




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Lại một lần nữa bước vào mùa mưa. Từng hạt mưa lách tách tí tách, xối rửa cả nhân gian.

Sáng hôm công bố điểm thi, Nam Tường kéo Tô Bối Bối đến tiệm xăm. Đây là mục cuối cùng trong “kế hoạch sống buông thả” của hai người họ.  

Nói thật thì, Nam Tường chỉ là không cam tâm. Cô muốn thử xem, nếu những chuyện vui vẻ đều đã làm, những điều ngông cuồng cũng đã trải qua hết, thì còn ai sẽ như con ruồi đâm đầu vào quá khứ, không cam lòng mà cứ quay quẩn mãi trong đó.

“Xăm ở chỗ này thật à? Chắc chắn chứ?” Thợ xăm nhìn chằm chằm vào hình vẽ, đang xác nhận lần cuối.

“Ừ.” Nam Tường gật đầu.

“Vậy thì chỉ có người thân mật nhất mới được nhìn thấy thôi đấy.” Chị gái thợ xăm bật cười trêu chọc.

Thấy Nam Tường không lên tiếng, chị ấy lại hỏi: “Dòng chữ này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu âm u, tiếng mưa rơi lách tách đều đều.

Nam Tường chợt sững người, không biết phải trả lời thế nào. Một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng không có gì, chỉ là thích thôi.”

Rất thích.

…………

Vừa xăm xong, Nam Tường nhận được một tin nhắn địa chỉ từ Lâm Quy Ý.

Trong ngày mưa ẩm ướt, nơi vừa xăm truyền đến cảm giác tê tê ngứa ngáy, như có hàng ngàn con kiến đang cào nhè nhẹ trong lòng cô.

Khi đến nơi, Nam Tường không nhịn được mà bật cười.

Cô thật không ngờ, Lâm Quy Ý vội vã vượt cả ngàn dặm trở về từ quê, hóa ra là vì chuyện này.

— Thủ tục sang tên nhà.

Lúc này cô mới hiểu ra, tại sao suốt một tháng qua Lâm Quy Ý chẳng can thiệp gì đến việc cô đến nhà Giang Hoài Tự ôn thi, cũng không để ý cô đến thực tập ở công ty Giang Hải Thăng, không hỏi han chuyện cô qua đêm bên ngoài, thậm chí tiêu tiền như nước cũng mặc kệ.

Không phải vì cô giấu quá giỏi, cũng chẳng phải Lâm Quy Ý quá bận, mà chỉ vì bà ta đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ, vốn dĩ không muốn quản.

Tiền không thể mua được tình yêu, nhưng tiền có thể đổi lấy lòng người.

Chiều hôm đó, Nam Tường ký đến mức tay tê cứng. Sổ đỏ chồng chất trên mặt bàn, nhiều đến mức cô không thể đếm xuể. Chỉ có điều, ba căn trong đó là để lại cho em trai cô. Đó là điều kiện.

Ký đến cái tên cuối cùng, căn biệt thự lớn tên ‘Thư viện Tri Hạ’ cũng đã chính thức sang tên cho Nam Tường.

Tất cả thủ tục đều hoàn tất, lúc rời đi, bà nội quay sang nói với Lâm Quy Ý: “Năm xưa chúng tôi đã bạc đãi cô, đến giờ coi như huề nhau rồi.”

Lúc đó Nam Tường mới biết, thì ra năm xưa Lâm Quy Ý và Giang Hải Thăng kết hôn là do có thai trước.

Gia đình bên ngoại cứ tưởng bà ta đã hóa phượng hoàng đậu cành cao, liên tục tìm đến đòi tiền trợ giúp. Sau khi ly hôn, họ không chịu nổi sự hụt hẫng và lời bàn tán, suýt nữa thì đuổi bà ta ra khỏi nhà.

Mãi đến mấy năm gần đây, khi ông ngoại mất, bà ngoại sức khỏe kém, cả nhà mới từ từ nối lại liên lạc với Lâm Quy Ý.

Lúc không còn ai xung quanh, Lâm Quy Ý nói với cô rằng, bà chỉ muốn giành lại thêm chút lợi ích cho con gái mình. Không muốn cô đi du học cũng vì không muốn để Giang Hải Thăng đạt được mục đích dễ dàng. Bà nói, mấy triệu bạc mà muốn xóa sạch hơn chục năm bỏ bê ư, không đời nào.

Nam Tường nhìn gương mặt đắc ý mà vẫn không che được sự cay đắng kia, lần đầu tiên cô cảm thấy mẹ mình thật nực cười và đáng thương.

Mười mấy năm nay, tâm lý của bà ta đã lệch lạc đến mức khó cứu.

…………….

Mãi đến khi Lâm Quy Ý rời đi, Nam Tường mới nhớ ra hỏi bà nội vì sao mẹ của Giang Hoài Tự lại đồng ý chuyển nhiều tài sản như vậy cho cô. Bà nội đáp, là Giang Hoài Tự đã thuyết phục được mẹ cậu ta.

Bà chậm rãi, từng chữ từng lời: “Bà không biết giữa họ đã đạt được thỏa thuận gì, nhưng chắc là nó đã từ bỏ một thứ gì đó rất quan trọng.”

……………

Ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, âm u đè nặng xuống nhân gian. Trong căn biệt thự lớn trống vắng, không còn bóng người, chỉ còn lại sự cô tịch. Bà nội nói mọi đồ đạc trong nhà đều đã chuyển đi hết, chỉ còn lại căn phòng của cậu ấy là chưa động đến.

Bước chân của Nam Tường nặng nề đến khó tả, đi một vòng vẫn quay về đứng trước cửa phòng cậu. Đứng ở đó, cô dường như vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ngạo nghễ và ngạc nhiên của cậu năm xưa khi cô gọi đó là “căn cứ bí mật” của cậu.

Đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt cô đầu tiên là một bức tranh.

Rèm cửa lay động, mưa bay lất phất, cánh hoa trong đêm loang mực trên mặt giấy. Trong tranh, một con sơn ca bị đâm thủng tim, máu nơi lồng ng.ực nhuộm đỏ đóa hồng.

Nam Tường thấy trên bàn cạnh đó có một phong bì bị vò nhăn, phải nhìn thật kỹ cô mới nhận ra trên đó viết tên mình.

Cô cầm phong bì lên, vừa định mở thì bị gián đoạn.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Nam Tường lấy điện thoại ra, theo phản xạ nhận cuộc gọi, giọng hét cao vút của Tô Bối Bối lập tức vang lên từ đầu bên kia: “Nam Nam!!! Sao giờ cậu mới nghe máy vậy!!”

Cô kéo điện thoại ra xa: “Tớ vừa bật chế độ im lặng.”

Tô Bối Bối vẫn hưng phấn không thôi: “Điểm thi trưa nay có rồi, nhưng tớ mãi không vào được web, vừa mới đăng nhập được! Cậu tra điểm chưa?”

Nam Tường lúc này mới sực nhớ ra, mình bận đến mức quên luôn chuyện tra điểm.

Đến thời khắc quan trọng thế này, dù bình tĩnh mấy cũng không tránh khỏi căng thẳng, cô mở link, tay khẽ run khi nhập số báo danh.

Khi giao diện điểm số hiện ra, máu trong người Nam Tường như đông cứng lại, rồi ngay giây tiếp theo, sôi trào như lửa.

Cô nén giọng đang run: “Tớ tra được rồi.”

Tô Bối Bối hét to từ đầu dây bên kia: “Aaaaa Nam Nam tớ thi tốt ngoài sức tưởng tượng luôn, chắc chắn đậu 211 rồi hu hu hu hu hu!!”

“À đúng rồi còn Bành Nguyện nữa, cậu ấy cũng đủ điểm trường top rồi!!!”

Nam Tường không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn màn hình, tin nhắn từ nhóm lớp đang hiện lên không ngớt.

Trong tiếng rung không dứt, từng dòng lặp đi lặp lại.

Cô bấm vào, mới phát hiện họ đã spam cả trăm tầng tin nhắn, chỉ toàn một nội dung duy nhất —

“Tự thần! Tự thần!”

“Tự thần! Tự thần!”

Nam Tường vô thức hỏi: “Sao cả nhóm đều đang gọi tên cậu ấy?”

“Hả??? Cậu chưa biết à?!”

Khoảnh khắc đó, có một linh cảm bất ngờ dâng lên trong lòng, tim Nam Tường cũng đập nhanh theo.

Thình thịch! Thình thịch!

Như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực.

Đầu dây bên kia, giọng Tô Bối Bối bỗng nâng cao vút, làm tai cô rung lên:

“Nam Nam, Giang Hoài Tự là thủ khoa năm nay á á á á á á á á!!!!”

Ầm—— như sấm rền.

Trong đầu như có pháo hoa bất ngờ nổ tung, tim đập loạn nhịp, từng tế bào đều sôi sục theo.

Nam Tường nhanh chóng lướt màn hình, lúc này mới thấy trong trang công bố của trường, trên website, trong tin tức mới cập nhật, khắp nơi tràn ngập ảnh của cậu ấy.

………….

“À đúng rồi Nam Nam, Bành Nguyện không cho tớ nói, nhưng tớ không nhịn được.”

“Cậu ấy thi TOEFL rồi, điểm đủ, bây giờ đã trở về rồi.”

Tai ong ong, chẳng nghe rõ gì nữa.

Nam Tường đặt điện thoại xuống, giây phút này, ngay cả cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra hành động như vậy.

Cô cúi đầu, ngón tay run rẩy xé mở bức thư có ghi tên mình. Trên phong bì có in một dấu sáp hình hoa hồng sẫm đỏ, giấy thư bên trong đã bị vò nhăn.

Từng dòng chữ được vuốt phẳng hiện rõ trước mắt cô:

“Người ta nói kẻ thông minh sẽ không sa vào bể tình, chắc tớ hỏng mất rồi.

Bây giờ hễ nhìn thấy hoa hồng là tớ nhớ đến cậu, ngửi thấy mùi hoa cũng nhớ đến cậu, thậm chí ăn một cái bánh hoa tươi cũng có thể nhớ đến cậu.

Chai nước hoa hồng vùng không người mà tớ tặng cậu, tớ cũng thấy hối hận. Không phải vì tớ keo kiệt, mà là bởi sau này trên người cậu toàn là mùi hương ấy, tớ không thể quên, lại có chút hoài niệm. Tớ lại mua một chai nữa, nhưng mùi đó trên người tớ và trên người cậu, khác nhau.

Khác ở đâu nhỉ, chắc là vì giống cậu cũng không được, mùi giống cậu cũng không được, mọi thứ đều giống cũng không được, chỉ cần không phải là cậu thì đều không được.

Hay là tặng cậu luôn chai mới này đi, để ở chỗ tớ cũng chỉ là lãng phí, nhưng hình như chẳng còn cơ hội đưa cho cậu nữa rồi.

Tớ từng nghĩ bản thân mình chẳng có gì đáng để người ta lựa chọn, dù đẹp trai, ngầu lòi, dáng chuẩn, đầu óc lại thông minh, thế nhưng đến trước mặt cậu, những thứ đó dường như chẳng là gì cả. Trong mắt cậu, tớ chỉ như một quả sầu riêng, khắp người toàn là gai, ăn nhiều thì lại dễ nóng người.

Tớ biết cậu nói đùa, chỉ là muốn giữ khoảng cách với tớ. Tớ cũng biết rằng, dù tớ có nói bao nhiêu, làm bao nhiêu, cũng không thể vượt qua một người cha của tớ và một người mẹ của cậu.

Những năm qua, tớ chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương. Tớ từng nghĩ tình yêu tớ muốn không nhiều, chỉ cần thêm một ánh mắt, thêm một chút để tâm. Nhưng sau này mới phát hiện, thật ra tớ muốn quá nhiều. Tớ sợ làm cậu áp lực, cũng sợ cậu không thể cho, nên càng không dám đòi hỏi thêm gì nữa.

Dù không có được tình yêu của cậu, nhưng tớ vẫn muốn trao cậu tình yêu của tớ. Tớ biết cậu không cần, nhưng tớ vẫn muốn trao.

Tớ muốn nói với cậu rằng, chỉ cần cậu quay đầu lại, tớ sẽ mãi mãi đứng ở đó, chờ cậu.

Nam Tường à, trong mắt cậu, có lẽ linh hồn tớ có hàng vạn khiếm khuyết.

Nhưng con chim sơn ca này, chỉ nguyện dâng trái tim cho cậu mà thôi.”

Gió thổi qua, chiếc chuông nhân duyên treo trên vỏ điện thoại vang lên “leng keng”.

Ngay giây tiếp theo, điện thoại rung hai cái rồi rơi xuống đất.

Chiếc ốp lưng ‘siêu bền’ do anh tặng cũng bị rạn nứt, bên trong có một mảnh giấy nhỏ rơi ra, mặt sau của lời chúc thi tốt có thêm một dòng chữ.

Anh viết: “Chữ Giang trong Giang Hoài Tự là chữ ‘Giang’ trong ‘Giang lang tài tận.’”

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Nam Tường chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.

Muốn gặp anh.

Muốn đến phát điên.

Ngoài trời mưa như trút. Trong xe taxi, mưa lớn đập vào kính, vang lên rào rào.

Địa chỉ mới của cậu ấy là do Bành Nguyện nói cho cô.

Trên đường đi tìm cậu, trong đầu Nam Tường vẫn không ngừng tua đi tua lại những lời Bành Nguyện vừa kể.

Bành Nguyện nói, Giang Hoài Tự rất sợ trời mưa, mưa nhỏ, mưa phùn thì không sao, nhưng kiểu mưa to sấm chớp thế này thì không chịu được.

Cậu ta hỏi cô: “Cậu biết vì sao cậu ấy sợ mưa không? Vì chính cha ruột của cậu ấy vào một đêm mưa đã bỏ cậu lại một mình trong công viên, rồi tối hôm đó tự sát, không bao giờ quay lại nữa. Ba cậu ấy vốn mắc trầm cảm nặng, mẹ cậu ấy lúc đó lại đang đòi ly hôn, ông ấy không chịu nổi, nên mới làm như vậy. Vì chuyện đó mà nhiều năm nay, quan hệ giữa Giang Hoài Tự và mẹ rất căng thẳng.”

Nhưng đến tận hai tháng trước, cậu ấy mới biết được, hóa ra năm xưa ba của cậu và mẹ của cậu ấy đều ngoại tình trong hôn nhân. Cậu ấy từng nghĩ đó chỉ là cuộc tái hôn bình thường, thậm chí không hề biết rằng cha dượng của mình từng có gia đình.

Chuyện này không chỉ có mình cậu là người bị tổn thương, cậu ấy cũng là nạn nhân. Cậu biết vì sao cậu ấy lại đột nhiên đồng ý đi du học, lại học thương mại không? Là vì mẹ cậu ấy nói chỉ cần cậu ấy nghe lời, thì sẽ không ngăn cản ba cậu liên lạc với cậu nữa, thậm chí còn đồng ý để lại phần lớn tài sản cho cậu.

Cậu ấy nghĩ rằng, có lẽ vài năm nữa khi mẹ cậu nghĩ lại, cầm số tiền đó, cậu cũng có thể sống thoải mái hơn, có thêm nhiều lựa chọn cho cuộc đời.

Con người cậu ấy đó mà, bề ngoài thì giống như chẳng sợ gì, phong lưu, vô ưu vô lo như một thiếu gia, nhưng thật ra trong xương cốt thì lại sâu sắc hơn ai hết, bướng bỉnh hơn ai hết. Có chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác, tuyệt đối không dựa vào người khác, cũng chưa bao giờ để ai thấy được bộ dạng yếu đuối của mình.

Cậu ấy luôn cảm thấy việc cô không thể đi du học, một nửa trách nhiệm là của cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy còn ở đây, thì việc cậu gặp lại ba mình sẽ luôn là một điều gượng gạo. Ban đầu, cậu ấy định ra đi không nói gì, nhưng lại không yên tâm về kỳ thi đại học của cậu, nên mới cố gắng ở lại dạy cậu học, luôn ở bên cạnh cậu cho đến khi kỳ thi kết thúc.

Cái bộ dạng thất thần, rã rời của mấy ngày đó, cậu không thấy, nhưng không thấy không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra. Cậu ấy không nói, nhưng tớ thật sự không nhịn được nữa, nên mới kể cho cậu.

Cậu ấy là thủ khoa kỳ thi đại học đấy. Một người lẽ ra nên tự hào, rực rỡ như thế.

Cậu ấy lúc nào cũng tỏ ra cợt nhả, thờ ơ, nhưng cậu thật sự không nhìn ra sao? Trong đôi mắt đó, rõ ràng là đang gào lên: “Làm ơn đi, đến yêu tôi đi mà.”

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.