Vòng ôn tập đầu tiên của lớp 12 đã kết thúc, gần đến kỳ thi cuối kỳ, trong lớp học vang lên tiếng viết vội vã.
Những bài thi chất đống thành một chồng cao, gió thổi qua, vài tờ giấy bay xuống, trắng muốt giống như lông ngỗng, cũng giống như tuyết.
Mảnh giấy bay nhẹ nhàng, sắp sửa chôn vùi cả thế giới.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Những ngày tháng như chiếc đèn kéo quân, khi nhớ lại chỉ còn lại những mảnh ký ức, như những giấy kẹo thủy tinh lấp lánh, vẫn còn chút ngọt ngào lưu lại.
Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, trường đã mở khu vực tự học buổi tối riêng cho học sinh lớp 12.
Buổi tự học buổi tối là chỗ ngồi tự do, mỗi bàn bốn người, đèn chùm trên đầu phát ra ánh sáng mờ tạo thành những vòng sáng vàng ấm áp trên bàn.
Nam Tường cúi đầu viết chăm chú suốt một giờ, rồi ngồi thẳng người vươn vai.
Nhìn ra ngoài, mới sáu giờ mà trời đã tối đen. Dưới ánh đèn đường, lá cây già đã rụng hết, chỉ còn lại những cành khô gầy guộc đung đưa trong gió lạnh. Không phải tuyết phủ đầy, chỉ có thể nói là có vẻ hiu quạnh.
Thật sự là đã đến mùa đông rồi.
Cô quấn chặt chăn, nghe thấy bên cạnh Giang Hoài Tự đang giải bài cho Tô Bối Bối, chỉ vào bài thi: “Nếu a(n+1) > a(n), thì dãy số này tăng dần và cũng là dãy số theo thứ tự tăng…”
Bên cạnh, Bàn Nguyện thỉnh thoảng nghe một chút, nhưng khi nghe câu này liền ngẩng đầu lên, như thể phát hiện ra một châu lục mới: “Cái gì!”
Giọng nói hơi lớn, thu hút sự chú ý, cậu ta hạ giọng xuống, thì thầm một cách đầy gian xảo:
“Cậu!!”
“Thận!!”
“Yếu!”
“Rồi!”
*Đồng âm khác nghĩa
Nam Tường: ……..
Tô Bối Bối: ………
Giang Hoài Tự cũng không biết nói gì, đến nhìn cậu ta một cái cũng lười, không muốn quan tâm đến thằng ngốc này.
Tô Bối Bối dùng khuỷu tay đẩy Bành Nguyện một cái, lườm cậu ta: “Là dãy số tăng dần, đừng làm phiền tớ học được không?”
Bành Nguyện cười tươi, mắt cong lại: “Chẳng qua là thấy biểu cảm của các cậu quá nghiêm túc, sợ các cậu áp lực kỳ thi cuối kỳ quá, tôi làm một chút không khí vui vẻ thôi mà.”
Nói xong, cậu ta không quên tìm kiếm sự đồng tình, nhướn mày hỏi: “Thế nào, có hiệu quả không?”
Tô Bối Bối nhếch môi, có chút kiêu ngạo, rồi bất ngờ cười: “Cũng được.”
Hai người nhìn nhau cười, rồi đột nhiên tránh ánh mắt, giả vờ như không quen nhau.
Một lúc sau, họ lại liếc nhìn nhau, môi mím lại cố nhịn cười nhưng không nhịn được, ngay sau đó, Tô Bối Bối làm mặt quái với Bành Nguyện, dùng khẩu hình miệng nói: “Đừng quậy.”
Bành Nguyện lại ngoan ngoãn đáp, thì thầm: “Không quậy đâu.”
Nam Tường nhíu mày, không hiểu sao không khí giữa hai người này có gì đó lạ lùng.
……………
Cô nhìn lại, thấy Giang Hoài Tự đang khoanh tay, dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thư thái, cũng nhìn họ với vẻ thích thú nghiên cứu.
Hôm nay thời tiết lạnh, cậu mặc một chiếc áo len cổ cao màu xám đậm bên trong đồng phục, vải mohair mềm mại bồng bềnh làm cho cả người trông giống như một chú gấu bông.
Cậu cúi đầu, một phần cằm bị giấu trong cổ áo len, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng uể oải, ẩn trong tóc mái.
Nam Tường chợt lạc vào dòng suy nghĩ.
Tóc cậu mềm mại như lông vũ, áo len cũng mềm như vậy, khoảnh khắc đó, cô bỗng muốn kiểm tra, muốn lao vào vòng tay cậu xem liệu có thật sự mềm mại như thế không. Áp vào ngực cậu, liệu có nghe được tiếng tim cậu đập không? Thế thì nhịp tim của mình có loạn lên không? Nên là ôm eo trước, hay là xoa tóc cậu trước?
Đúng là một câu hỏi đáng để suy nghĩ sâu xa.
Đối với một thiếu nữ tuổi trăng tròn mà nói.
Chú ý đến ánh mắt của cô, Giang Hoài Tự cũng không hề né tránh, mà thản nhiên nhìn lại, hơi nhướng mày, lười biếng nghiêng đầu, ánh mắt như đang hỏi: Nhìn tôi làm gì, thấy đẹp à?
Nam Tường bất chợt đập tay: “Chết rồi!”
“Làm sao thế? Gì mà hoảng hốt vậy?” Giang Hoài Tự cất giọng lười nhác.
Khi cần đánh trống lảng, não bộ của Nam Tường hoạt động cực nhanh.
Cô hắng giọng: “Tự dưng nhớ ra bài văn nộp hôm nay, tôi có dùng câu danh ngôn của cậu—‘Thế giới này nóng bỏng, tôi cũng thế’—không biết có bị trùng với người khác không nữa.”
Nói rồi cô bổ sung thêm một câu: “Mấy câu cậu viết không phải thường được người khác đưa vào văn sao, tôi thấy em trai tôi hay dùng.”
Tô Bối Bối ngẩng đầu: “Danh ngôn gì, sao tớ chưa nghe bao giờ?”
Khu tự học được bố trí thoáng đãng, bốn người ngồi quây quanh một chiếc bàn nhỏ. Mỗi bàn cách nhau khá xa, nói chuyện khẽ cũng chẳng ảnh hưởng ai.
“Thì là bài đăng tuần trước cậu ấy đăng lên vòng bạn bè đó, các cậu không thấy à?” Nam Tường hỏi.
“Không thấy.” Bành Nguyện vừa đáp vừa mở điện thoại kiểm tra, bấm vào ảnh đại diện của Giang Hoài Tự, lướt một hồi, chỉ thấy một đường gạch ngang: “À, quên mất, cậu ấy để chế độ ba ngày hiển thị.”
“Tiếc thật, không xem được.” Cậu ta quay sang, tay chọc chọc vào tay Giang Hoài Tự: “Hay cậu mở hết ra đi, để tớ xem đại triết gia của chúng ta lại viết câu vàng ngọc gì nữa.”
Giang Hoài Tự liếc Bành Nguyện, giọng lười nhác: “Mở rồi cậu cũng chẳng thấy được.”
Lần này thì đến Nam Tường ngạc nhiên: “Hả? Tại sao vậy?”
Ánh mắt Giang Hoài Tự chuyển sang cô, nhướng nhẹ mày, ánh mắt kia như đang hỏi: Cậu nghĩ là tại sao?
Nam Tường nghĩ một lúc, rồi khẽ đoán: “Cậu chặn cậu ấy à?”
Bành Nguyện sốc không nói nên lời, tròn mắt quay sang Giang Hoài Tự, ánh mắt đầy oán thán: “Chúng ta không phải là anh em tốt sao? Sao cậu nỡ lòng nào???”
Một tên vì sắc mà phản nghĩa.
Giang Hoài Tự chẳng buồn để ý: …
Cậu im lặng chốc lát, đến khi ngước lên lại thì ánh mắt vừa vặn chạm phải cái nhìn chần chừ của Nam Tường. Đồng tử cậu sâu đen như mực, khẽ buông một câu: “Vì là ‘chỉ mình cậu thấy được’.”
Nói xong, cậu liền quay mặt đi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn phải nói trắng ra nữa à.
Chừa lại cho người ta chút mặt mũi được không.
“Ồ, thế à.” Nam Tường không ngờ câu trả lời lại như vậy, vừa nói vừa mở điện thoại ra kiểm tra.
Chỉ là, đã qua ba ngày, bấm vào thì chẳng còn gì nữa, hơi tiếc một chút.
“Loại lời đó sao tôi có thể đăng lên vòng bạn bè chứ, xấu hổ chết.” Giang Hoài Tự kéo dài giọng, miễn cưỡng giải thích như thể đang phủ nhận.
“Cũng đúng.” Nam Tường vốn không nghĩ ngợi phức tạp, chỉ là thật lòng thắc mắc: “Vậy sao cậu không gửi riêng cho tôi luôn?”
Giang Hoài Tự khẽ ho một tiếng, chống chế qua loa: “Chỉ là ghi lại chút cuộc sống thôi.”
Chỉ mình cậu thấy, nghĩa là chỉ có cậu là đặc biệt nhất, cần gì phải nói rõ hơn?
“Cậu trước giờ đăng mấy thứ xấu hổ đâu có ít.” Bành Nguyện bất ngờ chen vào, vạch trần không chút nể nang.
Giang Hoài Tự liếc xéo cậu, kéo nhẹ khóe môi: “Nên mới để ba ngày thôi, chứ cậu tưởng cái chức năng đó sinh ra để làm gì?”
“Cậu cứ để hiển thị hết đi.” Nam Tường vừa lướt điện thoại vừa lẩm bẩm: “Từ lúc tôi kết bạn với cậu tới giờ, toàn ba ngày, chẳng thấy được gì cả.”
“Cậu muốn biết thông tin gì của tôi?” Giang Hoài Tự ngước mắt lên, khóe môi vẽ một nụ cười hờ hững.
“Mấy chuyện đen tối hồi trước ấy. Áp lực cuối kỳ lớn vậy, cho tôi cười chút giải khuây đi.” Nam Tường nói tỉnh bơ.
Khóe môi Giang Hoài Tự vừa nhếch lên chưa được một giây đã sụp xuống, lạnh lùng nói: “Ý cậu là tôi khỏi cần giữ thể diện luôn ha.”
Không thương lượng gì hết.
“Keo kiệt thật đấy.” Nam Tường bĩu môi.
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]