“Em phải giết hắn! ! ! Em phải giết hắn, ai đưa em con dao để em giết hắn! ! !” Nam Đồng tức hét lên.
Nam Tường ở bên cạnh cười đến khó có thể đứng thẳng, lấy tay che bụng, vẻ mặt ‘Xin tha cho chị đi’ nói: “Không phải em gọi cậu ấy tới đây sao? Tý nữa tự em đi mà giết, chị bảo đảm không cản em hahahahahaha.”
Điện thoại rung lên, Nam Tường xem tin nhắn, ngước mắt nhìn Nam Đồng, vẻ mặt như đang xem trò vui mà ngại chuyện chưa lớn: “Cậu ấy đến rồi.”
……….
Nam Đồng khí thế hung hãn đi xuống lầu, dép lê kêu lạch cạch, đèn cầu thang đi qua chỗ nào chỗ nấy cũng bật sáng.
Nam Tường chậm rãi đi theo sau, nhìn bóng lưng tức giận của cậu nhóc mà chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng không biết trong lòng Nam Đồng lại là: Nghe lầm tên tôi thì thôi đi, lại còn dám chơi chị tôi.
Hắn thế mà dám chơi chị mình!
Nam Đồng càng nghĩ càng tức giận, lông mày dựng ngược lên, nghiến răng nghiến lợi, chỉ thiếu điều thấy người là trực tiếp hành quyết ngay tại chỗ.
Vừa bước ra khỏi cửa hành lang cậu nhóc đã nhìn thấy từ xa một dáng người người đang tựa lưng vào đèn đường.
Ánh trăng soi rõ dáng người cậu, cậu mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu đen, chiếc mũ che đi những sợi tóc lòa xòa buông trên trán, hai tay đút trong túi.
Trời tối mịt mờ, những chấm nhỏ trong vắt trên bầu trời bao la, đèn đường trên phố đã bật sáng.
Dưới ánh đèn, cậu tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, tâm trạng buồn chán cúi đầu đá sỏi dưới chân. Những viên sỏi lăn khắp nơi, cậu nhếch môi mỉm cười, tựa lưng vào cột đèn, dáng vẻ lười biếng, phóng khoáng nhưng lại lạnh nhạt.
Sao mà cũng đẹp trai.
Nam Đồng ho nhẹ, khí thế bỗng nhiên giảm đi một nửa, sau khi do dự một giây vẫn lấy hết can đảm bước về phía cậu với vẻ uy hiếp.
………….
Nhìn thấy có người đến gần, Giang Hoài Tự dựa vào đèn đường ngước mắt lên, thản nhiên cười nói: “Em trai chính là người muốn giết anh đây sao?”
“Anh chính là người đã chơi chị tôi?” Nam Đồng khoanh tay hắng giọng, khinh thường liếc nhìn cậu với giọng điệu khiêu khích.
Không phải chứ.
Chỉ nhìn một cái, Nam Đồng ngay tức khắc khựng lại, máu nóng trong người đông cứng.
Hai giây sau, ánh mắt cậu nhóc chậm rãi dời về sau, nheo mắt nhìn rõ, cái nhìn này thiếu điều khiến cậu nhóc quỳ xuống trước mặt Giang Hoài Tự.
Cậu nhóc sửng sốt, nói từng chữ một: “Mẹ kiếp, anh ơi, anh là Giang Hoài Tự sao?”
Giang Hoài Tự cởi mũ, cau mày nói: “Em vừa mới nói chơi cái gì cơ?”
Nam Đồng cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Hoài Tự thêm hai giây nữa, đường nét gọn gàng sạch sẽ này, ngũ quan khuôn mặt sâu sắc thanh tú cùng khí chất phóng túng bất cần đời này.
Mẹ nó, không phải Giang Hoài Tự thì là ai.
“Không không không, không phải.” Nam Đồng đến nói cũng không rõ ràng nữa, ấp úng hồi lâu, “Em muốn hỏi anh là bạn trai chị em sao?”
Giang Hoài Tự nhìn Nam Tường đang đi chậm rãi phía sau, nhướng mày hỏi: “Cậu nói với em ấy tôi là bạn trai cậu?”
Nam Tường trực tiếp lời nghiêm nghĩa chính phủ nhận: “Tự nó bổ não ra đấy.”
Nó càng mong cậu là bạn trai nó hơn.
…………
“Đến cũng đến rồi, hay là cùng ăn một bữa?” Giang Hoài Tự hệt như người quen thân thiết hất cằm về phía Nam Tường.
Nam Tường cũng nói chuyện với cậu như chuyện trong nhà: “Đồ ăn tôi đã rửa xong hết rồi, đang chuẩn bị nấu cơm.”
“Đón sinh nhật mà còn phải nấu cơm sao.”
“Đương nhiên rồi, không những phải nấu cơm mà còn phải rửa bát, giặt quần áo, phơi quần áo, quét nhà lau nhà, rót nước bưng trà, cắt trái cây cho em trai nữa.”
“Biến thành cô bé Lọ Lem thật sao.”
“Không phải vậy sao, tôi không có cái mệnh của công chúa, đây là mẹ tôi nói đấy.”
Nam Thông triệt để bị làm ngơ đứng ở một bên, nhìn hai người Nam Tường và Giang Hoài Tự quen thuộc như chốn không người tự có bầu không khí riêng, sững sờ sửng sốt không thôi.
“Sao lại không có mệnh công chúa.”
Giang Hoài Tự không hài lòng với câu nói này, cúi đầu cười nói, lúc này mới ngước mắt lên, đôi mắt đen láy trong veo, ánh mắt nóng rực: “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, tôi mời, cậu muốn ăn gì cũng được.”
Có tôi ở đây, ai còn dám bảo cậu không có mệnh công chúa.
Như đọc được hàm ý gì đó trong mắt cậu, ánh mắt Nam Tường chuyển động, nhưng bước chân của cô dường như đông cứng lại tại chỗ không thể cử động.
“Đi thôi anh.” Nam Đồng đã bình tĩnh lại sau cú sốc, sợ mình không hiểu bầu không khí hoặc sợ chị gái mình từ chối nên nghiêng người về phía trước, thản nhiên đáp lại, thiếu điều ngoe nguẩy cái đuôi phía sau rồi sau đó ôm lấy cánh tay Giang Hoài Tự chạy đi.
–
Trên đường đi, Giang Hoài Tự chợt nhớ ra nên xin lỗi: “Vừa rồi gọi điện đã mạo phạm em rồi, xin lỗi nhé.”
“Không sao cả, em đã quen rồi.” Nam Đồng rộng lượng xua tay.
“Đồng của em là tên nào?”
“Đồng trong cây ngô đồng.”
“Ồ, tên rất hay.”
Nam Đồng khí phách, ngẩng đầu nói: “Anh không cần an ủi em, vấn đề này em sớm đã nghĩ thông rồi. Nếu một mực cứ phải là ‘cây ngô đồng’ thì dù là ‘Nam Ngô’ hay là ‘Nam Thụ’, Nam cái gì đi nữa đều tốt hơn cái hiện tại của em.”
Nam Tường ở một bên cười nhạo, không chút lưu tình oán trách: “Nam Ngô? A Di Đà Phật? Nghe như muốn xuất gia ấy nhỉ. Chẳng bằng Ngô Đồng, nghe có chút khát khao nhân thế gian hơn.”
“Chị, tên chị cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, vẫn là tên anh của em hay hơn.” Nam Đồng đảo mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt lấp lánh đầy sao nhìn về phía Giang Hoài Tự.
Nam Tường không nói nên lời: “Cứ phải chơi trò chê để khen đúng không.”
Nam Đồng không chịu thua kém: “Chị chê em trước còn gì.”
Dần dần phát triển thành học sinh tiểu học mổ nhau.
“Rõ ràng là anh em chê trước.”
“Anh rể em chưa chê.”
“ Nam Đồng mày im cho chị!”
–
Phớt lờ em trai, Nam Tường vừa đi đường vừa cúi đầu lướt xem từ vựng trong điện thoại, mất tập trung đến mức suýt bị người qua đường tông phải.
Giang Hoài Tự thả chậm bước chân, kéo tay áo cô, không dấu vết bảo vệ cô ở bên cạnh, chặn đi dòng người tấp nập.
Cậu cúi đầu liếc màn hình điện thoại của cô một cái, hỏi: “Cậu đổi điện thoại à?”
Ban ngày rõ ràng vẫn còn hỏng vỡ, đến tối đã thay luôn, cậu vốn định tối nay đưa cô đi tìm cửa hàng nào sửa nữa là.
“Anh, không phải anh tặng sao?” Nam Đồng theo sau họ dỏng tai lên nghe, ló đầu ra nhìn.
Nam Tường mệt tim, sao mà năng lực quan sát của hết người này đến người nọ mạnh mẽ như vậy.
“Ừ, dùng tiền kiếm được mua.” Cô trả lời.
“Nói đến tiền.” Nam Tường vội vàng vội vàng chuyển chủ đề, quay sang Giang Hoài Tự, “Đúng rồi, số tiền lần trước tôi còn chưa trả cậu, mấy ngày nữa tôi đưa cậu.”
Giang Hoài Tự lập tức hiểu ra cô đang nói về số tiền bán được tranh trong lớp định hướng nghề nghiệp: “Ồ, ý cậu là cái đó à, không gấp.”
Nam Đồng nghe mà mơ mơ hồ hồ, cái kia với cái đó là cái gì, sau đó mới nhớ ra mấu chốt của vấn đề.
Hai tiếng, 260 tệ, phí dịch vụ.
“Chị, chị cho anh ấy tiền?” Nam Đồng kinh ngạc.
Nam Tường không nghĩ nhiều gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên: “Ừ, đúng vậy.”
Nam Đồng: Ôi trời ơi, người đơn phương là chị tôi.
–
Ba người bước vào quán lẩu nhúng xiên que Tứ Xuyên.
Sau khi ngồi xuống, ba người quây quần bên chiếc bàn tròn bằng gỗ, không khí của quán nhỏ dưới màn đêm tràn ngập mùi thơm, dầu ớt đổ vào nồi, hương thơm bay tán.
Nam Tường ngửi thấy mùi cay, miệng gần như chảy nước miếng.
Cô với lấy thực đơn, tâm trạng rõ ràng là vui vẻ, quay đầu nhìn Giang Hoài Tự, đồng tử trong trẻo như được ngâm trong nước: “Sao cậu biết tôi thích ăn cái này?”
Giang Hoài Tự sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt cô: “Mấy ngày trước cậu điền vào bảng hỏi là thích ăn cay.”
“Cho nên bảng khảo sát đó đúng là cậu làm sao?” Nam Tường cười, “Tôi đang nghĩ bảo sao lại có siêu thị nào hỏi mấy câu kỳ lạ như vậy.”
Nam Đồng ở bên cạnh chen vào: “Anh ơi, chị em thích ăn cay, nhưng mỗi lần ăn xong đều đau dạ dày.”
“Thế ư?” Giang Hoài Tự cau mày, “Hay là thôi đừng ăn nữa.”
“Anh không biết đâu, chị em thích nhất là cảm giác này, nếu không phải đau dạ dày thì có khi chị ấy không thích đến vậy đâu.” Nam Đồng hạ giọng, thần bí nói.
“Càng không cho làm thì chị ấy càng muốn làm. Nói hay thì gọi là tinh thần phản nghịch, thực chất là người thích bị rơi vào cảm giác bị cấm đoán không thể dừng lại sau khi nếm trái cấm.”
“Nam Đồng, em là bậc thầy bổ não đấy à, im miệng đi được không.” Nam Tường cuộn thực đơn lại đánh vào đầu cậu nhóc.
“Cậu còn có sở thích này sao.” Giang Hoài Tự nhướng mày.
“Không có.” Nam Tường xua tay, thản nhiên nhìn lại thực đơn, “Đơn giản là thích ăn cay thôi, có thể vì ăn cay mà chịu đựng cái giá của đau dạ dày.”
Nam Đồng vô tội: “Y hệt lời em nói còn gì.”
“Y hệt cái đầu em.” Nam Tường giơ tay đánh cậu cái nữa, nâng cằm chỉ vào Giang Hoài Tự, “Không phải em sùng bái anh trai em sao, học ngữ văn của anh em nhiều vào.”
“Đấy là anh rể em.”
“Nam Đồng chị cảnh cáo em lập tức im miệng.”
……….
Đồ ăn đã dọn lên hết, Nam Đồng vừa gặm xiên vừa hỏi, miệng nhét đầy ắp nên âm thanh lớ ngớ không rõ: “Cho nên chị ơi, lúc chị lén la lén lút ra ban công gọi điện cũng là gọi cho anh ấy sao.”
“Chị lén la lén lút?” Nam Tường ném xiên que vào trong ống tre, sau đó lấy một xiên đậu phụ tiếp tục ăn.
“Chị ơi, chị thật lợi hại.” Nam Đồng cảm thán.
Lại có thể tìm được một trai bao cao cấp như vậy.
Quả thực có chút cay, cay đến nỗi miệng lưỡi Giang Hoài Tự tê dại. Thật ra cậu không giỏi ăn cay, hay có thể nói là không ăn được cay. Cậu uống cạn một chai soda Arctic Ocean ướp lạnh, giọt nước hằn trên thân chai thủy tinh lấp lánh rơi xuống bàn. Vị cay nơi đầu lưỡi đã dịu đi nhưng môi vẫn đỏ mọng khiến càng tôn lên vẻ răng trắng môi hồng của cậu.
Ánh mắt Nam Tường dán chặt vào môi cậu, cô thấy có chút hấp dẫn, ý thức được ý nghĩ nguy hiểm của mình, cô vội vàng lắc đầu hỏi cậu: “Hay là lượt sau gọi không cay nhé, không được thì đừng cố.”
Không được?
Giang Hoài Tự nghe được từ này liền run rẩy, khi ngước mắt lên, cậu đã điều chỉnh lại vẻ mặt, thản nhiên nói: “Không cay chút nào, chẳng có cảm giác gì.”
Nam Tường nhướng mày: “Được, vậy lượt sau gọi siêu cấp cay nhé.”
Giang Hoài Tự: Trầm mặc là cầu Khang đêm nay.
Nam Tường cười, không dọa cậu nữa: “Nói đùa đó, dạ dày tôi đau, không muốn ăn cay nữa.”
………
Nam Đồng ở bên cạnh vui vẻ ăn uống, lảm nhảm nói: “Anh ơi, chủ nhiệm lớp em hiện giờ là chủ nhiệm cấp hai của anh khi trước, bây giờ ngày nào thầy ấy cũng lấy anh ra làm ví dụ để giáo dục chúng em.”
Nghe đến giáo dục, Giang Hoài Tự cười: “Lấy anh làm ví dụ ngược?”
Nam Tường nuốt xuống miệng thịt bò: “Thầy nói mặc dù anh hay gây sự không nghe lời, sôi nổi, nghịch ngợm khác người, hàng ngày đều gây ra đủ loại náo loạn để thu hút sự chú ý trong lớp…”
Giang Hoài Tự: “….Ví dụ ngược thật đấy à?”
Nam Đồng: “Thầy còn bảo anh làm bài tập đều là chọn bài mới làm, cảm thấy không hữu dụng, chẳng hạn như chép thơ cổ, chép từ vựng, nộp vở ghi chép, đọc thuộc trả bài, đều không làm nên suốt ngày bị bắt ra ngoài phạt đứng.”
“Nhưng anh quá xuất sắc nên giáo viên để mặc không quản anh nữa.”
Nam Tường coi như nghe hiểu, ghét bỏ nhìn Nam Đồng: “Cho nên em học cậu ấy không làm bài tập? Học chỗ tốt được không.”
Nam Đồng không để ý đến cô, suốt quá trình đều nhìn chằm chằm Giang Hoài Tự, trong mắt toàn là sự sùng bài dành cho cậu: “Có điều chủ nhiệm của chúng ta còn nói trong cơ thể anh có năng lượng.”
“Có cá tính lại có sự sáng tạo. Lý do không nghe lời là bởi vì anh vẫn nghi ngờ các quy tắc và hạn chế hiện có cho nên sẽ không mù quáng đón ý nói hùa theo người khác, là một người thực sự kiên quyết với khả năng suy nghĩ độc lập.”
Giang Hoài Tự cười, thản nhiên nói: “Đánh giá cao vậy sao? Làm anh có chút ngại đấy.”
Nam Tường thầm nghĩ, không nhìn thấy cậu ngại ở đâu cả.
“Nhưng anh à, tại sao trong kỳ thi cấp ba anh lại mắc lỗi?” Nam Đồng vừa đặt ra câu hỏi đã nhận ra không phù hợp, lập tức đổi lời: “Thôi thôi, không nhắc chuyện đau lòng.”
Cậu nhóc xum xoe đến gần Giang Hoài Tự: “Tóm lại, anh trai, anh thật ngầu.”
Một người đàn ông đầy mâu thuẫn và thần bí.
“Chị em từ đâu vớt được một trai bao tốt….”
Nam Đồng ho khan một tiếng, đổi lời: “Bạn trai tốt như vậy chứ, chị ấy sao xứng với anh.”
Nam Tường quả nhiên kích động: “Đã bảo không phải bạn trai rồi mà, hơn nữa chị không xứng chỗ nào?”
Ngón tay Giang Hoài Tự khựng lại, sắc mặt bình tĩnh không chút sóng gió nhưng trong lòng không ngừng nghĩ ý của cô là muốn xứng đôi với cậu sao?
Thật phấn khích.
Sau đó cậu lại nghe cô nói: “Không có ý định muốn xứng đôi với cậu ấy, nhưng chị từ chối tất cả hình thức PUA.”
……….
Nam Đồng: Thôi xong, chị tôi giờ đây vẫn trong trạng thái đơn phương.
Cậu nhóc nhanh chóng bù lại: “Anh ơi xin lỗi nhé, anh đừng nghe em nói bậy. Thật ra chị em không chỉ đẹp mà còn biết nấu ăn, đầu óc còn rất thông minh, có điều hơi thích diễn kịch, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, tính khí nóng nảy, miệng cũng độc, không tính là hiền lành, chân tay còn vụng về.”
“Nhưng chị gái em lại rất ngây thơ, một khi đã thích anh thì sẽ thích anh mãi thôi.”
“Nam Đồng, sao hôm nay miệng em hoạt động lắm công suất thế?” Nam Tường nhét một xiên đậu phụ cá vào miệng cậu nhóc, “Từ ‘ngây thơ’ từ miệng em nói ra đều biến thành nghĩa xấu rồi.”
“Ngây thơ đâu phải nghĩa xấu, anh ơi, anh đừng nhìn chị em ngày thường lạnh lùng không màng sự đời, thật ra ngày nào cũng chùm chăn kín mít trộm xem phim ngôn tình tiểu thuyết Hàn Quốc.”
Chị ấy phải thích anh bao nhiêu mới có thể không tiếc dùng cái cớ dịch vụ để chiếm giữ anh.
–
Đúng lúc này, điện thoại di động của Nam Tường vang lên, cô nhấc lên xem, ngay lập tức chuyển sang chế độ cảnh giác, ra hiệu cho xung quanh im lặng.
“Dừng dừng dừng, thánh chỉ đến.”
Vừa nghe thấy lời này, Nam Đồng liền cảm thấy tóc mình như bị nướng chín, đồng thời cũng lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác.
Cậu nhóc trầm giọng hỏi: “Mẹ sao?”
Đồng thời cũng lấy điện thoại di động ra nhìn: “Má, mẹ vừa gọi cho em bảy cuộc điện thoại.”
Điện thoại bên Nam Tường đã được kết nối, một giọng nói tức giận tràn ra từ đầu dây bên kia.
“Hai đứa các con lại chạy đi đâu rồi? Không phải mẹ bảo con ở nhà trông em học hành sao?”
“Hôm qua nó đi chơi cả ngày, hôm nay lại đi tiếp!”
“Có thể khiến mẹ đừng nhọc lòng như vậy nữa được không hả?”
“Mẹ đừng kích động. Chúng con chỉ ra ngoài ăn cơm thôi.” Giọng điệu của Nam Tường bình tĩnh.
“Mẹ đã dặn đi dặn lại rồi mà con không nghe đúng không? Thức ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ rất hại cho sức khỏe, hơn nữa còn rất đắt!”
“Mẹ bảo con nấu cơm cho em ăn, sao con có thể ăn bơ làm biếng như vậy hả?”
“Ăn bơ làm biếng?” Nam Tường buồn cười.
“Con làm chị thì phải có trách nhiệm, bố mẹ bận thì con phải giúp chăm sóc em trai, đây chính là nghĩa vụ của chị gái.”
“Nó đã học cấp hai rồi còn cần người chăm sóc sao mẹ, chẳng phải là bị chiều hư sao, mẹ cũng chẳng hỏi xem nó có cần hay không.”
“Nó có biết gì đâu, tự nó lên cấp hai rồi nhưng chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc học. Bây giờ là thời kỳ quan trọng nhất, nếu không theo kịp sự tiến bộ của mọi người, lên lớp 8 nó sẽ bị tụt lại phía sau, lúc thi cấp 3 thì phải làm sao?”
“Thời kỳ quan trọng nhất?”
Nam Tường không muốn Giang Hoài Tự nghe thấy cãi vã, sắc mặt càng lạnh lùng, đứng dậy đi ra ngoài cửa hàng, gió đêm thổi qua, cô thở ra một hơi, bình tĩnh hỏi: “Mẹ còn nhớ con đang học lớp 12 không?”
“Bởi vì con ngoan ngoãn nghe lời, cho nên mẹ mới không cần lo lắng cho con.”
………….
Trong quán ăn, Giang Hoài Tự hỏi Nam Đồng: “Chị gái em là người giám hộ của em?”
Nam Đồng bất lực lắc đầu: “Không phải, tính cách mẹ em khá cáu kỉnh.”
“Ngày nào cậu ấy cũng phải nấu cơm cho em?”
“Vâng.”
Giang Hoài Tự lạnh lùng nói: “Em không tự nấu được à? Không có tay sao?”
Nam Đồng sửng sốt: Anh mình nói chuyện sao gắt gỏng vậy trời.
……………
Nam Tường từ bên ngoài trở về, đưa điện thoại cho Nam Đồng: “Mẹ bảo chị đưa điện thoại cho em.”
Nam Đồng miễn cưỡng nhận điện thoại, phụ hoạ: “Vâng ạ con biết rồi, con về ngay.”
“Mẹ yên tâm, con bảo đảm hôm này sẽ làm xong bài tập, năm ngày còn lại sẽ ôn tập tiếp.”
“Mẹ ơi, tự con nắm chắc mà, kỳ thi tháng này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Cúp điện thoại, cậu nhóc mặt mày tiếc nuối, bất đắc dĩ đứng dậy: “Anh ơi, nếu như có đề bài không hiểu em có thể hỏi anh không?”
Giang Hoài Tự gật đầu: “Ừ.”
Hai mắt Nam Đồng cong cong: “Vâng ạ.”
…………..
Nửa giờ sau, Nam Tường nhận được tin nhắn của em trai.
Nam Tiểu Thụ: 「 Chị ơi, bài tập Toán em đã làm xong, hôm nay có thể báo cáo rồi ạ. Khi nào mẹ về có hỏi thì em sẽ bảo do em cứ muốn ra ngoài ăn, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chị. 」
「 Em cũng sẽ không nói cho mẹ biết chuyện anh em với điện thoại mới của chị đâu, chị yên tâm. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 ? 」
Nam Tiểu Thụ: 「 Chị ơi, sau này việc nhà hai chúng ta chia sẻ cho nhau nhé, một mình chị làm hết quá vất vả. 」
Chuyện gì vậy, đời này chưa thấy nó ngoan như thế bao giờ.
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Nói đi, muốn chị làm gì? 」
Nam Tiểu Thụ: 「 Đâu có đâu, sao chị lại nghĩ em như vậy chứ. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Không phải vậy thì gì? 」
Nam Tiểu Thụ: 「 Thật mà, mặc dù rất đột ngột, nhưng hôm nay em mới ý thức được rằng trước đây em không hiểu chuyện, không nỗ lực cũng không quan tâm, ngày nào cũng liên luỵ đến chị. Em nên trưởng thành rồi. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 ……. 」
Nam Tiểu Thụ: 「 Đúng rồi chị, những gì em vừa nói với chị, chị nói lại lần nữa với anh em nha. 」
…………..
Nam Tường: Thì ra là đang đợi ở đây.
–
Ba ngày sau.
Nam Tường tìm đến Giang Hoài Tự, trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi: “Cậu cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, mấy ngày nay nó ngoan như….”
Cô nghĩ cả nửa ngày, hồi lâu rồi chọn từ thích hợp: “Cháu trai vậy.”
Giang Hoài Tự nghĩ tới những lời cậu nói lần trước.
Lúc Nam Tường ra ngoài gọi điện thoại, Nam Đồng đột nhiên đi tới hỏi: “Anh thật sự không phải bạn trai của chị em sao? Chị ấy còn trả anh tiền? Có 200 tệ, rẻ vậy sao?”
Giang Hoài Tự cho rằng Nam Tường đã kể cho cậu chuyện tranh vẽ, vì vậy lắc đầu thở dài: “Xã hội bây giờ nguy hiểm, kiếm tiền không dễ dàng.”
“Anh ơi, anh học hành giỏi như vậy tại sao làm ngành này?”
“Vì ước mơ.”
“Anh ơi, anh có bao nhiêu khách hàng vậy?”
“Chỉ mình chị em.”
Nam Đồng phát hiện ra mấu chốt: “Anh nói tiếng như vậy, thật ra là trong trăm ngàn cô gái chọn lựa chị em?”
Giang Hoài Tự lắc đầu, hiếm có nghiêm túc: “Là chị ấy chọn anh.”
Vẻ mặt Nam Đồng belike: Ship muốn điên rồiiiii.
Thì ra người đơn phương không phải chị mình.
“Sao nào, em cũng muốn làm khách hàng của anh?” Giang Hoài Tự nhướng mày hỏi.
Nam Đồng sửng sốt: “Đàn ông cũng được ạ?”
“Chuyện này cũng phải phân giới tính sao?” Giang Hoài Tự nghi hoặc.
Nam Đồng nghe vậy, kinh hãi đến há hốc mồm: “Anh chơi hăng vậy.”
Giang Hoài Tự: ?
“Anh có kén chọn không?” Cậu nhóc hỏi, vẻ mặt như muốn nói anh xem em có phù hợp tiêu chuẩn không nhìn Giang Hoài Tự.
Giang Hoài Tự luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, xuất phát từ trực giác lùi ra sau, phòng thủ nói: “Gần đây anh bận, không nhận đơn nữa.”
“Ồ….” Nam Đồng cụp mắt.
Nhìn phản ứng của cậu nhóc, Giang Hoài Tự thầm nghĩ có tài mỗi điểm này là không tốt, lóa mắt quá mà, ngoài mặt tỏ ra em đừng tiếc quá, mở miệng nói: “Có thể thương lượng được.”
“Hả?” Nam Đồng ngẩng đầu lên.
“Anh không yêu cầu nhiều.” Giang Hoài Tự tận tình khuyên bảo, rất nghiêm túc đưa ra điều kiện: “Em trai này, em phải chăm chỉ học hành, sống nghiêm túc, học cách tự nấu ăn, chăm sóc bản thân và đối xử tốt với chị gái một chút.”
“Đàn ông chúng ta cho dù không được đầu đội trời chân đạp đất thì cũng phải chịu được mưa gió chứ.”
“Làm dây leo bám vào thân cây bò để lên cao hay là trở thành một cái cây ngô đồng có thể xòe cành lá che ô dưới nắng thiêu đốt và mưa gió bão rền cho người khác thì đó là lựa chọn của em.”
“Nếu như chọn đúng thì sao ạ?” Ánh mắt Nam Đồng lấp lánh.
“Nếu như chọn đúng…” Giang Hoài Tự nhướng mày, dừng lại.
“Anh có thể suy nghĩ nhận đơn của em.”
……………
Mạch suy nghĩ quay lại, Giang Hoài Tự suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng xác nhận. Cậu ngẩng đầu lên nhờ Nam Tường nói: “Không cần cảm ơn, hẳn là nó bị lời nói của tôi cảm phục rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Đồng: Chị gái mình đúng là trúng giải độc đắc mà (Có thể chia cho mình một phần mười không nhỉ?)
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]