Huấn luyện viên tạm ngừng một chốc, lựa lời một lát rồi nói: “Thầy cảm thấy là được. Thầy không biết điều gì đã khiến cậu thanh niên kia bùng nổ nhưng nếu cậu ta chưa trải qua kiểu huấn luyện như em, có thể màn bùng nổ đó khó được tái hiện vào chiều nay.”
Lục Trần mỉm cười, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Trí.
Cậu không hề do dự, cũng không thắc mắc, cậu nhìn về phía xa với ánh mắt kiên định đến mức khiến Lục Trần ghen tị.
Lục Trần không ngờ Hạ Trí lại chói mắt đến thế, chỉ cần nhìn là có thể thấy được cậu.
Trong bể bơi, trong giây phút anh ta cố gắng quên mình lao về phía vạch đích, anh ta đã dồn hết sức lực để bỏ xa Hạ Trí. Nhưng vào lúc này, anh ta lại muốn Hạ Trí dời ánh mắt đi nơi khác, nhìn thẳng vào anh ta.
Lục Trần không muốn thừa nhận tận sâu trong lòng anh ta sợ sự đeo bám của Hạ Trí. Anh ta lại càng không muốn thừa nhận, bản thân anh ta khát khao sự đeo bám này.
Vì chỉ khi bị một đối thủ như vậy truy đuổi, anh ta mới có thể bứt phá giới hạn của bản thân, bước lên một tầm cao mới. Đó là nơi ánh mắt của Hạ Trí luôn hướng tới, còn tầm mắt của anh ta thì không có điểm dừng.
Bấy giờ, Hạ Trí đang duỗi dài cổ, hình như cậu cau mày, nhìn bờ môi mấp máy kia có thể đoán được cậu đang thốt ra “cố gồng lên cố gồng lên cố gồng lên”!
Lục Trần nhìn theo tầm mắt của cậu, mới nhận ra chung kết một trăm mét bơi ếch đã tiến vào giai đoạn mười mét cuối cùng.
Trần Gia Nhuận và một tân sinh viên năm nhất đang giành giải quán quân, đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Gần như Diệp Lân đã đoán là Trần Gia Nhuận sẽ thắng, nhưng Hạ Trí vẫn hồi hộp đến mức hơi rướn người lên khỏi ghế. Trước cảnh đồng đội theo đuổi chiến thắng, trông cậu còn có vẻ kích động hơn cả lúc chính cậu đứng trên vạch xuất phát.
Khi Trần Gia Nhuận chạm vào vách bể, Hạ Trí mới ngả người dựa vào ghế, nhìn cậu lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm như vậy lại có phần đáng yêu.
Diệp Lân đến gần chỗ Hạ Trí, chẳng biết anh đã nói gì, Hạ Trí nhấc khuỷu tay thúc lên cao, suýt thì va vào cằm Diệp Lân.
“Thật ra… mỗi lần anh luyện bơi ếch, anh luôn muốn nhảy xuống nước… không cần dùng những thứ siêu cảm hay siêu mỏng gì cả.” Giọng nói của Diệp Lân rất điềm đạm, nghe như thể anh đang trả lời câu hỏi của giáo sư trên lớp lần trước ấy.
Hạ Trí không tài nào hiểu được, sao Diệp Lân có thể phát ngôn những câu ngả ngớn thế này bằng giọng điệu đàng hoàng đến vậy.
Quan trọng nhất, chắc hẳn ngoài Trần Gia Nhuận ra, khi cậu kể Diệp Lân lả lơi biết nhường nào với người khác… thì không ai tin.
“Anh đi chết đi!” Đây là đả kích duy nhất Hạ Trí có thể làm được cho anh.
Rõ là không có tác dụng gì, Diệp Lân vẫn cười tươi rạng ngời.
Tiếp đến là trận chung kết bơi bướm một trăm mét. Hạ Trí tập trung theo dõi từ đầu đến cuối, hai mắt cậu tròn xoe – đó là sự cố chấp giản đơn nhất, cậu không hề khát vọng giật cúp quán quân mà là trạng thái cân bằng hài hòa tối thượng trong nước.
Sau khi tất cả những nội dung thi buổi sáng kết thúc, Hạ Trí đứng dậy, hai tay cậu khẽ khoác lên vai Diệp Lân, rời khỏi khán đài với anh.
Lục Trần cũng đứng dậy, nghiêng mặt về phía Hạ Trí, vừa hay anh ta thấy rõ được bóng lưng của Hạ Trí.
Cậu nhóc khẽ cúi đầu, kề trán vào lưng Diệp Lân rồi đi về trước, trông có vẻ rất ngây thơ. Nhưng so với vẻ chín chắn, bình tĩnh khi cậu đứng ở vạch xuất phát, một Hạ Trí thoáng mang chút trẻ con này lại càng xa vời hơn.
Bọn họ rời khỏi nhà thi đấu, đi ăn cơm ở khu vực ăn do ban tổ chức sắp xếp.
Hạ Trí bưng chiếc khay ăn, cậu chất đồ ăn thành một ngọn núi nhỏ. Khi cậu đi ngang qua Diệp Lân, tiện thể vươn bàn tay còn lại bưng luôn khay ăn của Diệp Lân.
“Cụ à, cụ chú ý đến bờ vai của mình tí đi.”
Diệp Lân không nói gì, anh chỉ ngồi xuống chỗ đối diện Hạ Trí, hưởng thụ sự săn sóc của nhóc con.
“Lúc nãy xem thi đấu, anh cảm thấy cực kỳ tự hào và đắc ý.”
“Ồ? Vì anh Gia Nhuận và anh cả Lạc đều lấy được giải quán quân sao?”
“Không phải thế.” Diệp Lân mỉm cười ẩn ý.
“Anh nói đi, anh tự hào rồi đắc ý gì chứ?” Hạ Trí nhấc đũa chọc vào mu bàn tay Diệp Lân.
“Em đấy.”
“Em? Em thua Lục Trần mà.” Hạ Trí cảm thấy người này lại bắt đầu nói nhảm, bèn cúi đầu ăn cơm.
“Lục Trần ấy, cậu ta nhìn em rõ lâu.”
“Nhìn chòng chọc như nhìn kẻ thù ấy hả? Anh ta cảm thấy mình bị đe dọa, sợ không giữ được chức quán quân bơi tự do hai trăm mét chiều nay sao?”
“Thật ra giờ nghĩ lại, lúc chúng ta cha anh rất quan tâm tới cảm nhận của anh, như thể cứ muốn làm anh vui ấy.” Diệp Lân chống đũa, nhớ lại chuyện cũ.
Hạ Trí chẳng hiểu tại sao chủ đề nói chuyện của bọn họ từ trận thi đấu biến thành cha của Diệp Lân.
“Lúc trước anh và Lục Trần từng có tiếp xúc gì không?”
“À… bọn anh tập luyện trong cùng một bể bơi, có vài trận thi đấu trùng nhau nên có khá nhiều cơ hội gặp mặt.”
“Nếu Lữ Yến vẫn muốn lấy lòng cha anh, chắc hẳn bà ta cũng sẽ bảo Lục Trần lấy lòng anh, nhưng vào lúc thi đấu bơi lội thì đừng lấn át hào quang của anh.”
Diệp Lân mỉm cười, anh cúi đầu kề sát vào nhóc con đang nhét thịt hầm vào miệng: “Vậy mà em cũng đoán được sao? Đúng là không giống một Hạ Trí đầu óc đơn giản chút nào.”
“Tóm lại là anh bị người ta ghét cũng có lý do thôi.”
Hạ Trí cầm đũa chọc vào khay ăn của Diệp Lân, ám chỉ anh mau ăn cơm cho ông đây.
“Ở một mức độ nào đó, anh và Lục Trần rất giống nhau. Cha mẹ của bọn anh đều tỏ ra yêu thương bọn anh, nhưng đồng thời cũng muốn vứt bỏ bọn anh để theo đuổi hạnh phúc riêng. Vậy nên khi anh có một thứ gì đó mà anh ta không có, anh ta sẽ thấy không công bằng.”
“Em nói này… hai người đều là con trai, nếu anh có thứ gì mà anh ta không có, anh cắt bỏ rồi đưa cho anh ta là được.”
“Dù anh có cắt bỏ cũng phải cho em chứ.”
“Ặc… đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của em.”
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người đều tìm chỗ nghỉ trưa.
Hạ Trí và Diệp Lân quay lại xe bus, còn có Trần Gia Nhuận và Lạc ly – hai tuyển thủ có nội dung thi đấu hai trăm mét buổi chiều – cũng lên xe.
Không ai để ý đến ai, đều tụ nhắm mắt, kéo chăn mỏng đắp lên người rồi ngủ trưa.
Hạ Trí là kiểu người dễ ngủ nếu không có chuyện gì, nhưng trước khi cậu ngủ, cậu vẫn thò tay sờ sờ trong túi quần của Diệp Lân.
“Em mò cái gì thế? Mò nhầm chỗ hả?”
“Điện thoại anh đâu rồi? Điện thoại em hết pin, em muốn nghe nhạc.”
“Em nghe bài gì?”
Diệp Lân lấy điện thoại ra mà không kìm được buồn cười, anh tìm bài hát Hạ Trí muốn nghe.
“Còn anh thì sao, ngoài [Ngôi Sao Nhỏ] ra thì anh còn thích nghe bài nào?” Hạ Trí hỏi.
“Anh cho em nghe thử nhé.” Diệp Lân cầm bên tai nghe còn lại nhét vào tai Hạ Trí.
Với tính thích đùa của Diệp Lân, có khi anh sẽ bật nhạc rock gì đó để đập tan cơn buồn ngủ của cậu, nhưng không ngờ bài hát này lại rất êm dịu, mang chút ngây ngô hòa theo chút cô đơn.
“Ánh sao trên trời cao rơi lệ, đóa hồng dưới đất úa tàn, côn trùng bay, côn trùng bay, bạn đang nhớ đến ai?”
Nghe bài hát này, Hạ Trí vô thức muốn leo lên chiếc giường ở ký túc xá, chui vào lòng Diệp Lân. Như thể biết Hạ Trí đang nghĩ gì, một cảm giác mềm mại nhẹ nhàng in lên mặt cậu – là nụ hôn của Diệp Lân.
“Anh biết trong mỗi lần thi đấu, em luôn cho anh thấy được phiên bản xuất sắc nhất của em.”
Trận đầu tiên sau khi nghỉ trưa là chung kết nội dung bơi tự do hai trăm mét.
Hạ Trí đứng trước máy bán hàng tự động ở hành lang, nhìn đồ uống trước mắt, cậu thầm nghĩ, sau khi thi đấu kết thúc, cậu muốn uống một chai cola thật to, cái cảm giác bọt ga sục sôi trong lồ ng ngực là sướng nhất.
“Có phải cậu đang nghĩ sau khi thi đấu xong, phải uống coca cho sảng khoái không?”
Một giọng nói hòa ý trêu chọc vang lên, Hạ Trí không cần quay lại cũng biết đó là Lục Trần.
“Ừ.”
“Lỡ như chiều nay cậu lại thua tôi, có khi không thấy sảng khoái được đấy?”
“Chưa chắc thắng anh rồi tôi sẽ thấy sảng khoái.”
Hạ Trí bình thản đáp, bước vào phòng thay quần áo.
Lục Trần nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt dần lạnh lùng.
Anh ta hiểu ý trong lời Hạ Trí nói, cảm thấy bực tức vì Diệp Lân không tham gia trận chung kết. Dù Hạ Trí có thắng được anh ta, anh ta cũng không đánh bại được người mình muốn vượt qua nhất.
Khi bọn họ đứng ở bục xuất phát, mọi ánh nhìn của khán giả đều đổ dồn vào Lục Trần và Hạ Trí, so với những vận động viên dự thi khác, trông hai người này bình tĩnh nhất.
Trước Hạ Trí điều chỉnh kính bơi lần cuối, cậu vô thức tìm kiếm tầm mắt của Diệp Lân, cậu thích cái cảm giác Diệp Lân nhìn mình.
Từ thuở ban đầu chỉ có cậu nhìn Diệp Lân với lòng hân hoan và ngưỡng mộ, nhưng hôm nay, cậu biết mình là nam chính duy nhất của Diệp Lân.
Diệp Lân đứng ở khán phòng khẽ mỉm cười, Trần Gia Nhuận ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại, tò mò hỏi: “Hôm nay là lần đầu tiên cậu chính thức xem chung kết của Hạ Trí trong giải đấu đúng không? Trận đấu sáng nay có khác gì trận bây giờ?”
“Tôi mong cậu ấy đi được xa nhưng cũng mong đừng đi xa đến thế.”
“Câu trả lời này khiến tôi nhớ đến một bài thơ.”
“Cậu còn ngâm thơ được ấy hả?” Diệp Lân buồn cười đáp.
“Ấy là bài “sợi chỉ trong tay mẹ hiền, đã trên áo người con xa, mẹ tỉ mỉ khâu may khi vừa lên đường, sợ con chậm chạp không về. Ai dám nói lòng một tấc cỏ có thể báo đáp ánh nắng ba xuân”!”
“Tốt xấu gì cậu cũng nên nói tôi là người cha hiền chứ!”
Khi trận đấu dần đếm ngược, bầu không khí hồi hộp và áp lực trên bục cũng dần rõ ràng hơn.
Lục Trần cúi đầu, anh ta vô thức liếc nhìn Hạ Trí qua khóe mắt. Cơ bắp trên bắp chân cậu căng chặt, đường nét rất săn chắc mạnh mẽ nhưng không phải kiểu hình thô kệch, như thể một nguồn sức mạnh nào đó quấn chặt lấy xương cốt cậu từng lớp một.
Cái cảm giác vùng vẫy khi bị cắn lấy cổ họng trong trận đấu trước đó lại trỗi dậy.
Chẳng biết tại sao tim anh ta lại đập hẫng một nhịp, cảm giác háo hức lớn lao đột ngột dâng trào trong lòng Anh ta muốn nhảy xuống nước, muốn bị Hạ Trí dồn vào đường cùng, tận hưởng cảm giác bứt phá khỏi giới hạn vì bị Hạ Trí ép sát.
Một tiếng “tuýt!” vang lên, nó đã quá quen thuộc với Hạ Trí trong suốt mấy hôm nay, cậu bùng nổ sức mạnh toàn thân, nhảy xuống nước, cơ thể lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn. Khi bơi về trước, cuối cùng xương cốt, cơ bắp và cả các giác quan của cậu điều hòa vào dòng nước này.
Cuộc đọ sức hai trăm mét đã bắt đầu khi các tuyển thủ xuất phát, nhịp điệu không hề thua kém nội dung một trăm mét sáng nay
Lục Trần thể hiện năng lực quạt nước đáng gờm của anh ta, Hạ Trí lại rất kiên nhẫn nhưng vẫn mang khí thế không gì cản được, gần như là sóng vai với anh ta, Hà Kính Phong cũng không hề kém gì.
Thế chân vạc ngang tài ngang sức khá là rõ ràng.
Sau cú xoay người đầu tiên, Hạ Trí lại thoáng vượt qua Lục Trần, nhưng rồi lại bị Lục Trần vượt mặt ở phần giữa. Hai người ganh đua cao thấp, sóng nước va đập rào rạt trông như hai người chỉ tập trung áp đảo đối thủ, bất chấp cả chiến thuật. Nhưng thật ra, cả hai như thế là vì không ai nắm chắc mình sẽ áp đảo đối thủ trong phần cuối.
Khán giả hồi hộp theo dõi, Tiêu Bân ngồi ở hàng ghế phóng viên cũng siết chặt nắm tay.
So với giải thi đấu bốn trường, Hạ Trí đã giỏi hơn nhiều, cậu bình tĩnh trước kẻ địch mạnh, cả kỹ thuật và thể lực của bản thân cậu đều phát huy triệt để.
Diệp Lân ngồi trong khán phòng, chỉ nhìn thôi là anh đã có thể cảm nhận được từng chi tiết khi thân người của Hạ Trí phá vỡ lực cản của nước, còn tận dụng sức mạnh dòng chảy một cách hoàn hảo để bơi về phía trước. Anh như biến thành nước, quấn lấy Hạ Trí, nâng đỡ Hạ Trí.
Mỗi một nhịp thở đều là một phần của trận đấu này, nước đang nóng dần, cuộn trào như thể chính nó cũng có sinh mạng, sục sôi và điên cuồng vì Hạ Trí.
Sau cú xoay người cuối cùng, cả thân người của Hạ Trí và Lục Trần đều duỗi ra, chẳng quan tâm đ ến việc thân thể có rách toạc hay không, trong giây phút này, thời gian cũng như trôi chậm lại.
Trong giây phút tiếp theo, hai người bắt đầu ra sức rẽ nước, trận chiến sức mạnh lại một lần nữa bùng nổ. Hai người cùng lao về phía đích đến, sau mỗi lần trồi lên mặt nước và chui vào trong nước lặp đi lặp lại, tốc độ dần tăng đến cực hạn.
Cả hai người, càng lúc càng nhanh, mỗi lúc một tăng tốc!
Như có thứ gì đó đang bùng nổ trong xương cốt và máu thịt, nó muốn đâm toạc ràng buộc trong thân thể, phá vỡ mọi kỳ vọng và sự tưởng tượng.
Cú nín thở bơi lội của Hạ Trí ngập tràn sự bùng nổ mạnh mẽ, cường độ kinh khủng như muốn đánh bay cả Lục Trần ở làn bơi ngay bên cạnh!
Lục Trần nghiến chặt răng, tập luyện nhiều năm đến thế, từ trước tới nay anh ta luôn quyết chí vượt qua Diệp Lân, sao có thể thua Hạ Trí ở đây được?
Nhưng cánh tay, bả vai và eo của anh ta như bị hàm răng sắc bén cắn vào, cảm giác đau đớn ở sâu trong đầu óc k1ch thích khát khao muốn sống của anh ta.
Không phải vì thắng mà là vì anh ta muốn thoát khỏi luồng sức mạnh này!
“Lục Trần bơi nhanh thật…” Tiêu Bân nhìn hoa cả mắt.
Nhanh đến nỗi người phải đoán mò, không biết ở dưới nước, anh ta có nghiến răng đến nỗi nát cả hàm hay không!
Nhưng nó chẳng là gì so với sự tăng tốc của Hạ Trí, đó là một loại hăng hái bùng nổ dữ dội, như thể sự hăng hái này cũng trở thành động lực cho đối thủ.
Như có một nguồn năng lượng thật lớn trồi lên từ nước, bọt nước bắn tung tóe ra bốn phía nhưng không thể ngăn cản tầm nhìn của Diệp Lân. Anh thấy được sức mạnh bộc phát từ bờ vai, cánh tay và đôi chân của Hạ Trí giữa vô số bọt nước trắng xóa văng lên. Tim anh như ngừng đập, máu huyết khắp người sôi trào ùng ục, va đập bốn phía như muốn tìm lối thoát.
Anh muốn xông vào thế giới của Hạ Trí đến thế, muốn ôm chặt lấy cậu, trở thành tất cả của cậu. Dù có phải tan biến trong nước, anh cũng muốn đẩy cậu nhóc ấy về phía xa một cách điên cuồng.
Anh là toàn bộ sức mạnh trong thế giới của cậu, chất chứa lòng dũng cảm và ngang tàng, cùng với sự bền bỉ âm thầm!
Trong khoảnh khắc Hạ Trí và Lục Trần về đích, rất nhiều người ở cả khán phòng lẫn ghế dành cho phóng viên không hẹn mà cùng đứng dậy.
Cuối cùng giây phút sôi sục đã lắng xuống, chỉ còn sự chậm chạp khi chờ xem ai thắng, ai thua.
Hạ Trí ngẩng đầu lên, cậu như không thở nổi.
Tiếng tim đập và tiếng nhịp thở vang dội khắp bên tai cậu, sâu trong cõi lòng vẫn chưa được thỏa mãn, nhưng cậu vẫn cố chấp nhìn về phía Diệp Lân.
Lục Trần ngoi lên mặt nước, anh ta kéo kính bơi xuống, ra sức ném đi!
Sau vài vòng trong trận đấu hai trăm mét, Hạ Trí như một quả bom lặng lẽ, lén lút lặn xuống rồi nổ tung một cách kiêu căng, ngang tàng, không đ è xuống được, cũng không thể che giấu.
Lục Trần biết anh ta bơi đến mức sắp chết, nhưng khi ngoi lên khỏi mặt nước, việc đầu tiên anh ta muốn biết lại không phải chờ kết quả, mà là muốn xem biểu cảm của người vênh váo oanh tạc trong máu thịt, trong cơ thể anh ta trông thế nào.
Anh ta nhìn Diệp Lân với ánh mắt vừa cố chấp lại vừa hiển nhiên.
Lục Trần biết mình đang ghen tị với Diệp Lân. Không phải vì cha anh cướp đi mẹ của anh ta, cũng không phải vì mẹ lấy lòng Diệp Lân, kìm nén khát vọng chiến thắng từ khi anh ta còn bé, lại càng không phải vì Diệp Lân là một tấm gương xuất sắc trong số những vận động viên bơi lội đồng lứa.
Mà là vì Hạ Trí.
Vì cậu tin tưởng Diệp Lân vô điều kiện, cậu luôn nhìn về phía Diệp Lân.
Dù tất cả những thức đáng lưu luyến trên thế giới này đều tan vỡ, Diệp Lân vẫn có được thế giới của riêng anh.
Lục Trần thở hắt một hơi.
Đã sắp tuyên bố kết quả cuộc thi, ai nấy đều hồi hộp mong chờ.
Trần Gia Nhuận siết chặt nắm đấm, nhóm Lâm Tiểu Thiên cũng ngẩng đầu thì thầm liên tục: “Hạ Trí! Hạ Trí!”
Những tiếng bàn tán và chụp ảnh ở hàng ghế phóng viên đều dừng lại.
Khi dòng chữ “quán quân Lục Trần” hiện lên, tiếng vỗ tay vang lên, đội bơi trường Kinh tế và Tài chính phấn khích tột cùng, bọn họ cứ tưởng đã mất chiếc huy chương vàng này rồi chứ!
Huấn luyện viên của Lục Trần vỗ tay nhiệt liệt với vẻ mặt hài lòng không chỗ chê.
Nghe đến việc Lục Trần phá vỡ kỷ lục cá nhân của bản thân trong nội dung 200m bơi tự do, đồng thời lập cả kỷ lục quốc gia, đủ để đoán được sau khi trận đấu kết thúc, những tiêu đề báo chí và những cuộc phỏng vấn sẽ kéo đến chen chúc tới mức nào.
Đội bơi đại học Q thì yên ắng, Hạ Trí chỉ chậm hơn Lục Trần 0,01 giây thôi.
Mãi đến khi Diệp Lân vỗ tay, mỉm cười đứng đối mặt Hạ Trí một lúc lâu, các đồng đội khác và huấn luyện viên cũng vỗ tay theo.
“Trong trận đấu lần này, Hạ Trí nhà chúng ta có thể ép Lục Trần đến mức sắp tắt thở!” Trần Gia Nhuận cười sảng khoái.
“0,01 giây, chênh lệch chỉ bằng miếng bò bít tết!”
Lâm Tiểu Thiên cũng kêu to.
Dù là hạng nhì, Hạ Trí cũng là hạng nhì khiến cả nhà thi đấu sôi trào.
“Bây giờ thầy càng mong chờ đến giải liên trường quốc gia một tháng sau.” Nhậm Phi mỉm cười vỗ tay.
Tiêu Bân nheo mắt nói: “Tuy Hạ Trí thua nhưng tôi có cảm giác vẫn để lại nhiều nhân tố khó xác định trong tương lai. Cậu ấy thua mà lại khiến người khác phải sợ, e rằng trong giải liên trường, Lục Trần không hạ gục được Hạ Trí đâu.”
“Còn có cả Diệp Lân nữa, đặc sắc nha! Vả lại, không biết còn có tân binh mạnh nào xuất hiện trong giải liên trường quốc gia, ví dụ như Thẩm Viễn của đại học Nam Thành.” Nhậm Phi cảm giác ông ta đã thấy được tương lai rạng ngời hơn.
Lục Trần đi theo phía sau Hạ Trí, nhìn cậu leo lên bờ.
Giờ anh ta chỉ muốn biết vẻ mặt của Hạ Trí khi đối diện với Diệp Lân, Diệp Lân đã không còn là người mạnh nhất.
Hạ Trí nhận lấy khăn tắm do nhân viên đưa, cậu vẫn đang điều chỉnh nhịp thở, cậu đi về phía phòng thay quần áo.
Vẻ mặt của Hạ Trí rất lạnh lùng, không biết có phải là buồn do thua cuộc hay không. Nhưng khi cậu đi đến cửa phòng thay quần áo, thấy Diệp Lân đang đứng mỉm cười ở đó, bỗng dưng cậu bước nhanh hơn.
Như thể đã lâu lắm rồi bọn họ mới được gặp lại.
Diệp Lân vươn tay ra, nhấc chiếc khăn tắm lên khỏi vai Hạ Trí rồi lau đầu cho cậu. Vẻ mặt của Hạ Trí ôn hòa hẳn đi, chân mày đôi mắt khẽ nheo lại toát ra chút tinh nghịch trẻ con.
Tiếp theo còn có trận chung kết bơi ếch và bơi bướm hai trăm mét, Diệp Lân lấy áo choàng tắm ra giúp Hạ Trí, Hạ Trí đi đến gần vòi, cậu xả nước xuống. Lục Trần thì ở ngay phòng bên.
Qua một chốc, bỗng nghe Hạ Trí gọi tên Diệp Lân: “Diệp Lân! Sữa tắm của em!”
“Sữa tắm không nằm trong túi đồ rửa mặt của em sao?”
“Không có!”
Diệp Lân lục lọi nhưng không tìm được, anh ta đi đến phòng tắm của Hạ Trí, giơ tay gõ cửa.
“Hạ Trí, anh không tìm được sữa tắm của em.”
Diệp Lân nhớ rõ lắm, vì anh chính là người soạn đồ cho vào túi rửa mặt của Hạ Trí, phải có sữa tắm ở đó.
Anh cúi đầu cười, chắc nhóc con kia muốn anh vào đây mà.
Không ngoài dự đoán, cửa phòng hé mở, tay của Hạ Trí vươn ra túm lấy áo Diệp Lân, kéo anh vào trong.
Hạ Trí tắm nước ấm nên thân thể ướt át, sợi tóc mềm rủ xuống trán, từng giọt nước lăn dài xuống dưới. Dòng nước uốn lượn theo đường nét cơ bắp săn chắc của cậu, khắp người cậu như tỏa ra thứ ánh sáng khiến cổ họng người ta khô khốc, nóng ran lên.
Diệp Lân ngả người ra sau đóng cửa lại, anh chỉ mới quay đầu lại thì nụ hôn của Hạ Trí đã ập đến.
Nụ hôn của cậu nhóc rất táo bạo, dư vị sau trận đấu vẫn chưa tan biến hết, sự hăng hái nơi máu huyết vẫn còn đang trào lên, đè nén trái tim cậu nên cậu trút nó cho Diệp Lân bằng cách thức trực tiếp.
Chẳng mấy chốc, chiếc áo phông của Diệp Lân đã thấm ướt, anh dứt khoát túm lấy Hạ Trí, đẩy Hạ Trí đứng dưới dòng nước ấm một lần nữa. Hạ Trí hôn bừa lên môi Diệp Lân, kể cho anh nghe toàn bộ cảm giác không cam tâm của mình.
Rõ ràng là cậu cố gắng đến thế, hạ quyết tâm lớn lao đến thế nhưng vẫn thua Lục Trần.
Dưới làn nước ấm, khi Diệp Lân đáp lại cậu một cách điên cuồng, ấy là sự trấn an và bảo bọc của anh – thậm chí là một sự tán thưởng đầy ngưỡng mộ.
Hạ Trí không hề hay biết, khi cậu và Lục Trần tranh đoạt thắng thua, Diệp Lân khó lòng kiểm soát được tính chiếm hữu cứ lên men không dứt. Anh chỉ muốn lao vào trong nước, muốn chiếm lấy cậu để tất cả mọi người đều biết cậu thanh niên đang ngang bướng và bùng nổ này thuộc về anh.
Hạ Trí tham lam đòi hỏi tất cả từ Diệp Lân, trong giây phút cậu biết mình thua Lục Trần, cậu chỉ thấy buồn bã vì tại sao Diệp Lân không ở cạnh mình!
Nếu hai người ở cạnh nhau, Hạ Trí không cần tưởng tượng ra sự tồn tại của Diệp Lân, cậu biết rồi cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Cậu chỉ muốn nuốt chửng Diệp Lân, để anh mãi mãi nằm lại trong cơ thể cậu, thế thì cậu không sợ mình chỉ có thể cảm nhận ánh nhìn từ xa của Diệp Lân khi ngâm mình trong nước.
Chính bản thân cậu cũng chưa từng biết bản thân khát khao sở hữu Diệp Lân đến thế, tất cả những gì không cam lòng đều vì anh không ở cạnh cậu.
Khi Hạ Trí ôm chặt lấy Diệp Lân, cậu không đoán được Diệp Lân lại bế cậu lên bằng một tay, đè lên vách tường gạch men lạnh lẽo.
Trong tiếng nước chảy xối xả rào rạt, Diệp Lân ghé sát vào tai Hạ Trí, anh thì thầm: “Muốn anh không?”
“Muốn.”
Giọng nói của cậu nhóc vương chút khàn khàn, gợi cảm không tả xiết.
Cậu muốn Diệp Lân, muốn anh lấp đầy toàn bộ cảm giác không cam lòng kia, muốn cảm nhận sức mạnh của anh, muốn anh mang đi nhịp tim, hơi thở và cả những tham vọng chưa có chốn dừng chân của cậu.
Lục Trần ra ngoài, anh ta nhận ra phòng Hạ Trí vẫn đóng cửa. Anh ta không thể kìm được suy nghĩ, giờ Hạ Trí đang làm gì, cậu ôm Diệp Lân khóc ư?
Nhưng trực giác nói cho anh ta biết, Hạ Trí không phải kẻ yếu đuối đến thế.
Lần sau gặp lại, cậu sẽ càng mạnh mẽ đến mức khó mà chinh phục.
Lúc này, Diệp Lân gần như tước đoạt hết thảy sức lực và sức mạnh của Hạ Trí, cậu tựa vào vai Diệp Lân, uể oải nói: “Rõ ràng bác sĩ đã nói là vai anh không được dùng sức…”
“Anh cũng đâu dùng sức ở vai.”
Diệp Lân mỉm cười, lòng anh rất thỏa mãn.
“Người anh ướt hết rồi.”
“Chả sao, chẳng phải em còn một bộ đồ khô à?”
Trong tiếng nước ồn ào, thoáng nghe được tiếng reo hò hoan hô vang vọng ở bên ngoài.