“Chẳng phải đã nói là sẽ thử loại siêu mỏng quỷ quái gì sao?”
Diệp Lân vừa khẽ hôn lên trán Hạ Trí vừa hỏi cậu.
“Em sợ mình không nhịn được, tháo cả bộ xương già của anh.”
Hạ Trí là người khá cứng nhắc, hiếm khi thể hiện cảm xúc vui buồn ra mặt, nhưng Diệp Lân biết khi nào đứa nhóc trong lòng mình muốn được ôm, khi nào thì lẳng lặng làm nũng.
“Sau khi vết thương của anh lành thì em không tháo được nữa rồi.”
“Dẫu sao anh cũng không thích loại Lục Trần giới thiệu mà.”
“Em cố ý mua loại do cậu ta giới thiệu, để anh không đeo được chứ gì?”
“Anh không đeo được nhưng em đeo được.”
Diệp Lân khẽ bật cười, lồ ng ngực anh cũng rung rung theo.
Hạ Trí đè lên người Diệp Lân, cậu hạ giọng trầm thấp: “Không cho anh cười.”
“Sao nào?”
“Em muốn nghe nhịp tim của anh.”
“Em có căng thẳng không?” Diệp Lân sờ sờ sau gáy Hạ Trí.
“Chậc… Cũng không biết sao nữa, em chỉ thấy em sẽ mất ngủ thôi.”
Vì khi cậu nhắm mắt lại, sẽ nhớ đến cảnh tượng Diệp Lân bị sách rơi trúng vai. Nó sắp trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cậu mất thôi.
Nhưng rồi khi nghe tiếng nhịp đập tim anh, biết anh đang an lành ở cạnh mình, Hạ Trí lập tức cảm thấy an tâm rất nhiều.
Trần Gia Nhuận ở giường đối diện đã ngủ say đến độ ngáy o o. Không biết bao nhiêu lần, Hạ Trí ghen tị với sự vô tư của anh chàng này.
“Để anh dỗ em.”
Diệp Lân vỗ về sau lưng Hạ Trí như đang dỗ dành con nít.
“Không cần đâu, bên vai này của anh đang bị thương đấy, anh đừng cử động lung tung.”
“Không sao, anh cá là chỉ cần vỗ vài cái, em đã ngủ rồi.”
“Ừm…”
Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc mà Hạ Trí đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Lân rụt tay lại, anh nhẹ nhàng cắn vào tai cậu: “Chúc em ngày mai thi đấu suôn sẻ, thắng lợi trở về.”
Lịch thi đấu ngày mai khá dày, buổi sáng là trận chung kết bơi tự do một trăm mét, buổi chiều là bơi hai trăm mét. Tuyển thủ không có nhiều thời gian để điều chỉnh trạng thái, thắng thua sẽ quyết định trong một ngày.
Đêm nay, Hạ Trí ngủ rất say, say đến độ cậu mơ về thời thơ ấu, cậu từng nằm trên chiếc phao cao su, chỉ cần nghiêng mặt sang là có thể thấy được đầu của chú cá heo gác đầu lên chiếc phao ở ngay bên cạnh, như thể nhìn lén cậu ngủ vậy.
Cậu nhớ đến lúc mình ngân nga bài hát [Ngôi Sao Nhỏ], cá heo nhỏ nhảy lên khỏi mặt biển, lộn nhào qua chiếc phao của cậu.
Vào lúc ấy, cậu đã từng vừa hôn lên má của cá heo vừa nói: “Nếu một ngày nào đó tớ biến thành một con cá heo khác, cậu phải đến tìm tớ đấy nhé!”
Cá heo nhỏ dụi vào người cậu liên tục, nâng mỏ lên chạm vào gò má cậu như đang nói: “Nếu tớ biến thành người, cậu cũng phải đến tìm tớ đấy!”
Mà giờ đây, cá heo là Diệp Lân, cậu là Hạ Trí, cuối cùng bọn họ cũng tìm được nhau.
Khi Hạ Trí nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại reo vang, cậu ngồi bật dậy.
“Em ngủ ngon chứ?” Diệp Lân dựa vào đầu giường, hỏi cậu.
“Ừm…” Hạ Trí dụi dụi mắt.
Trần Gia Nhuận ở giường đối diện vẫn còn đang ngủ say.
Diệp Lân nằm ở phía ngoài, anh chầm chậm trèo xuống. Hạ Trí nhìn anh, sợ anh bất cẩn thì lại ngã chổng vó.
Chờ Diệp Lân leo xuống, Hạ Trí mới xuống giường, sau đó cậu trèo lên giường của Trần Gia Nhuận, lúc thì véo má, khi lại bóp mũi heo của anh ta: “Anh Gia Nhuận! Dậy nào! Dậy nào!”
Cậu dồn hết công lực toàn thân hành hạ Trần Gia Nhuận, cuối cùng anh ta cũng dậy.
Mọi người cùng lên xe bus, trên xe, huấn luyện viên vẫn liên tục nhắc nhở chiến thuật thi đấu hết lần này đến lần khác.
Khi huấn luyện viên Bạch nhìn về phía Hạ Trí, những đồng đội khác cũng đều nhìn về phía cậu.
Suy cho cùng thì bảo kiểm kép nội dung bơi tự do của đại học Q cũng chỉ còn một mình Hạ Trí, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu tham gia trận đấu loại này, nghĩ bằng đầu gối cũng biết áp lực của cậu lớn đến mức nào.
“Hạ Trí, khi thi đấu, em phải giữ vững nhịp điệu của mình một cách tuyệt đối, đừng để bị cuốn theo Lục Trần. Em là chính em, em có cách bứt phá và đuổi theo của riêng em.”
“Em nhớ rồi.” Hạ Trí gật đầu.
“Lần này, thắng thua không quan trọng đâu, kinh nghiệm mới là thứ cần được trau dồi.” Huấn luyện viên Bạch lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Số lượng khán giả trong khu vực bể bơi còn đông hơn lần trước, vì hôm nay là trận chung kết của toàn bộ nội dung bơi lội một trăm mét và hai trăm mét.
Diệp Lân và Hạ Trí vào phòng thay quần áo, bọn họ vừa bước vào là đã thấy Lục Trần đang cất đồ. Trần Gia Nhuận đi theo sau lưng Hạ Trí khẽ “chậc” một tiếng: “Đúng là không muốn gặp ai thì đụng ngay người đó.”
Vốn dĩ ban đầu trông Lục Trần có phần lạnh lùng, nhưng khi vừa thấy Hạ Trí bước vào, anh ta lại mỉm cười.
“Hạ Trí, cậu đến rồi sao? Lần đầu tiên cậu tham gia trận đấu, có Diệp Lân đi cùng hả?”
Giọng nói không hề có tí gây sự gì, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy anh ta đánh giá cao về Hạ Trí.
“Ừ, không có anh ấy thì tôi căng thẳng lắm.” Hạ Trí thản nhiên thừa nhận rồi cầm chìa khóa mở tủ ra, nhét túi đồ vào.
“Không ngờ Diệp Lân cũng có ích phết.” Lục Trần trêu.
“Ừ, anh ấy có ích lắm.”
“Được, hẹn gặp cậu ở trận đấu.”
Lục Trần đi ra ngoài.
Hạ Trí vừa đội mũ bơi xong, cởi áo ngoài ra, để lộ chiếc quần bơi bên trong thì Diệp Lân đã không kìm được, vươn tay búng vào quần bơi của cậu.
“Anh có ích đến vậy sao, giúp em không căng thẳng luôn đấy?”
“Nhưng bây giờ em hơi căng thẳng.” Hạ Trí thở hắt một hơi.
“Vậy… có muốn anh cho em ăn bánh bao không?”
Diệp Lân không đùa, anh nghiêm túc.
Với đa số vận động viên, giữ sự căng thẳng trước khi thi đấu sẽ có lợi cho lúc phát huy hơn, nhưng Hạ Trí lại thuộc kiểu người khi bước lên bục xuất phát thì sẽ bùng nổ, còn bình thường thì cậu luôn bình tĩnh.
Diệp Lân bằng lòng làm tất cả vì Hạ Trí, chỉ cần cậu có được trạng thái tốt nhất.
“Không cần đâu, em phải để dành thi đấu xong ăn một lần cho thỏa thích.”
Hạ Trí dứt lời, cậu ngồi xuống bên cạnh Diệp Lân.
“Anh hát cho em nghe đi.”
“Hát bài gì?” Diệp Lân rất hứng thú trước yêu cầu này.
“Bài [Ngôi Sao Nhỏ].”
Diệp Lân khẽ khựng lại.
“Sao vậy, lúc trước em hát cho anh nghe, giờ em muốn anh hát cho em nghe, anh không muốn hát hả?”
“Sao lại không.”
Hạ Trí nhắm mắt lại, cậu hơi ngửa đầu ra sau, lắng nghe tiếng hát dịu dàng trầm ấm của Diệp Lân vang lên.
“Ngôi sao nhỏ lấp lánh, lấp lánh, sao nhỏ đầy khắp bầu trời xa, lơ lửng giữa trời tỏa ánh sáng, như vô số đôi mắt nhỏ…”
Hạ Trí tưởng tượng bản thân đắm mình trong nước biển, từng đốm sáng nhỏ rơi xuống rải rác trên mặt nước, nhấp nhô cùng sóng biển, hệt như những mảnh kim cương rực rỡ đang trôi nổi.
Cứ thế, Diệp Lân nhẹ nhàng ngân nga hết lần này đến lần khác, chẳng hề thấy phiền hà.
Trong phòng thay đồ trước đó, vẫn có các tuyển thủ ra vào thường xuyên, ai cũng đều nghe được. Lúc bước ra ngoài, bọn họ không kìm được tiếng thảo luận.
“Sao đang yên đang lành mà Diệp Lân lại hát [Ngôi Sao Nhỏ] trong phòng thay quần áo vậy!”
“Đúng thế, khi tôi vào đã nghe anh ta hát, lúc tôi đi ra, anh ta vẫn còn đang hát.”
“Có khác gì dỗ con nít đâu.”
Bọn họ đi về phía trước, gặp phải Lục Trần, hai bên chào hỏi nhau.
“Các cậu nói ai đang hát [Ngôi Sao Nhỏ] chứ?” Lục Trần cười hỏi.
“Diệp Lân của đội bơi đại học Q ấy.”
Lục Trần khựng lại, anh ta nhớ đến trận thi đấu bơi lội từng tham gia thời cấp ba. Vì mẹ mình có quen biết với bố Diệp Lân, có một lần, bố Diệp Lân dẫn hai người cùng đến bể bơi.
Suốt dọc đường, Diệp Lân chỉ nhắm mắt mỉm cười, nghe nhạc bằng tai nghe.
Lục Trần tò mò nên hỏi anh: “Cậu đang nghe gì thế?”
“[Ngôi Sao Nhỏ].” Diệp Lân lấy một bên tai nghe ra.
Nghe tiếng nhạc trong tai nghe, ấy đúng là bài [Ngôi Sao Nhỏ].
“Sao cậu lại nghe bài này? Nó là nhạc thiếu nhi mà? Lúc trước, tôi và những bạn tập chung đều nghe Jay Chou và David Đào, nghe cả nhạc cổ điển.”
“Vì khi nghe [Ngôi Sao Nhỏ], có khi có thể gặp được người mà tôi muốn gặp.”
Lục Trần còn nhớ nụ cười khe khẽ của Diệp Lân năm ấy, như đang mong chờ điều xa xôi nào đó – và cũng là chuyện có thể xảy ra bất ngờ.
Anh ta quay mặt sang chỗ khác, thấy bản thân thật buồn cười, sao bỗng dưng lại nhớ đến chuyện trước đây. Nhưng khi hoàn hồn, anh ta lại nhận ra mình đi đến cửa phòng thay quần áo.
Tiếng hát nho nhỏ có tiếng vọng vang lên, như có thứ gì đó đang khẽ rung động theo tiếng hát này.
“Hạ Trí… anh hát nhiều lần lắm rồi, có khi đi ra khỏi phòng thay quần áo thì người khác sẽ đến hỏi tại sao anh lại hát nhạc thiếu nhi, có khi nào vô tình làm bố rồi hay không.”
“Bố, bố hát thêm vài lần nữa đi.” Hạ Trí nói.
“Sao em thích nghe anh hát bài này thế, lúc trước em đâu hề hát nhiều lần cho anh nghe đến vậy.”
“Thì anh từng nói mỗi tối mùa hè năm ấy, em ngồi trên mép thuyền, anh ở dưới biển nhìn em còn gì?”
“Ừ đúng thế.”
“Em nghe anh hát [Ngôi Sao Nhỏ] là cảm thấy em cũng có thể biến thành cá heo, bơi trong biển… đi tìm anh.”
Diệp Lân khẽ sửng sốt trong chốc lát, rồi cúi đầu bật cười.
“Vậy em có tìm được anh không?”
“Em sẽ tìm được anh ngay thôi.”
Hạ Trí đứng dậy, cậu cầm kính bơi đi ra ngoài.
Đúng thế, trong bể bơi, khi cánh tay cậu rẽ nước tiến lên, cậu sẽ cảm nhận được tất cả mọi thứ thuộc về Diệp Lân.
Hạ Trí gặp Lục Trần ở ngay cửa phòng thay quần áo, cậu bình thản đi lướt qua mặt anh ta, hệt như chỉ gặp người khách qua đường trong cuộc đời mình.
Trong giây phút ấy, cuối cùng Lục Trần cũng hiểu, khi bọn họ còn nhỏ, Diệp Lân nghe [Ngôi Sao Nhỏ] để chờ đợi ai. Nếu là thế thì anh ta sẽ không để Hạ Trí thắng, chắc chắn sẽ không để Hạ Trí thắng!
Anh ta sẽ khiến Hạ Trí phải mãi mãi dõi theo sau lưng mình, mãi mãi đuổi theo mình, mãi đến khi Diệp Lân mờ nhạt và trở thành phông nền của mình.
Trận chung kết bơi tự do một trăm mét bắt đầu, vì Diệp Lân rút lui khỏi cuộc thi do bị thương, trận đấu này mất đi chút kịch tính.
Ban đầu, ai ai cũng muốn biết Diệp Lân có áp đảo Lục Trần trong trận chung kết hay không, nhưng hiện nay, đa số phóng viên truyền thông đều cho rằng Lục Trần sẽ thắng đậm, thắng áp đảo vì không có đối thủ xứng tầm.
“Thầy Nhậm, thầy thấy thế nào?” Một phóng viên truyền thông trực tuyến hỏi Nhậm Phi.
Nhậm Phi tỏ vẻ ẩn ý: “Tôi nghĩ chưa chắc Lục Trần sẽ giành được giải quán quân.”
“Ồ?”
Các phóng viên khác ngồi cạnh cũng tò mò nhìn sang.
Nhậm Phi không giải thích gì nhiều, chỉ hỏi Tiêu Bân đang ngồi kế bên mình: “Tiêu Bân, em có ý kiến gì không?”
“Trong thi đấu thể thao, không chỉ dựa vào huấn luyện hàng ngày, thể lực và khả năng bùng nổ mà còn là trạng thái lúc thi đấu. Hơn nữa, trình độ kỹ thuật hiện nay của nước nhà không hề thua kém nước ngoài, chưa chắc người được huấn luyện từ Mỹ về đây là sẽ áp đảo được mọi đối thủ.” Tiêu Bân bình thản đáp.
Bấy giờ, các vận động viên đã đứng ở vị trí riêng, Tiêu Bân cầm camera, quay cận cảnh cho mỗi người.
Lục Trần cúi thấp người, Hà Kính Phong và Hạ Trí lần lượt đứng ở hai làn bơi bên cạnh anh ta.
Trong giây phút Hạ Trí đứng ở bục xuất phát, Lục Trần có thể cảm giác được khí thế xung quanh cậu. Khí thế này không gây áp lực cho người khác, trái lại, nó như một loại khát vọng như đang háo hức được lao vào trong nước, hoàn toàn hòa tan bản thân.
Một tiếng “tuýt!” vang vọng khắp cả bể bơi, tất cả các vận động viên nhảy xuống nước.
Diệp Lân đi ra ngoài, anh đứng ở nơi cao nhất của khán phòng, nhìn giây phút Hạ Trí lao vào nước, động tác đạp chân mượt mà lưu loát khiến cậu trông hệt như một chú cá heo bơi về phía biển rộng sâu thẳm.
Trong năm mươi mét đầu tiên, Lục Trần, Hạ Trí và Hà Kính Phong tạo thành nhóm tiên phong, lao nhanh về phía trước.
Lục Trần có thể cảm giác được dòng nước ập đến từ làn bơi bên cạnh, đó là luồng sức mạnh đáng sợ, khiến Lục Trần vô thức nghĩ đến nhịp tim co bóp dồn dập, máu huyết sục sôi chảy khắp tứ chi. Chúng rộn ràng và vội vã như muốn phá vỡ thứ gì đó, rồi lại như kéo theo tất cả những mảnh vỡ và sóng biển, tạo thành một cơn sóng lớn mới.
Bị luồng sức mạnh này thúc giục, Lục Trần liên tục bơi về trước.
Cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành chặng bơi năm mươi mét đầu tiên. Hạ Trí đạp vào vách bể rồi quay người lao vút về phía trước, khi cậu bắt đầu rẽ nước, cậu đã bơi song song với Lục Trần.
Tốc độ của Lục Trần giúp anh ta bỏ xa một khoảng cách với những tuyển thủ khác, ngầm có khi thế tiến lên, chỉ có Hạ Trí và Hà Kính Phong là bám sát không rời.
“Hạ Trí giỏi quá… Không biết sao tôi lại cảm thấy hôm nay Hạ Trí xuất sắc ghê…” Trần Gia Nhuận trố mắt phát biểu.
Các phóng viên ngồi trên khán đài cũng xem say sưa đến nỗi quên cả nói chuyện.
Chỉ có Tiêu Bân kìm nén trái tim đang đập kịch liệt, ấn vào nút chụp ảnh liên hồi, cậu ta phải giữ lại những khoảnh khắc khách quan nhất, chân thực nhất!
Vừa qua hai mươi lăm mét, đã thấy nước bắn tung tóe từ những cú đạp chân của Lục Trần, hung tàn hệt như cá mập đang săn mồi trong biển.
“Ôi… ôi chao…” Dù là khán giả hay những vận động viên khác, ai nấy cũng đều kinh ngạc há hốc mồm.
Sức bật này, sự điều chỉnh nhịp thở và sự phối hợp giữa cú đạp chân lẫn sải tay khi bơi này, khiến người ta nghi ngờ không biết có phải có núi lửa đang phun trào trong cơ thể của Lục Trần hay không.
Gần như trong cùng lúc ấy, Hạ Trí và Hà Kính Phong cũng ra sức.
Khán giả chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, bọt nước bắn lên nhiều như thế cũng sẽ ảnh hưởng đến những làn bơi khác.
Nhưng khi Hạ Trí vươn tay, không phải là đâm thẳng vào nước mà là cảm nhận mọi dao động và lực nâng của nó, hệt như bắt được một luồng sức mạnh khác, khiến tốc độ tăng lên một tầng cao mới, bám sát Lục Trần một cách chặt chẽ.
Kẻ địch mạnh đều ở hai bên trái phải của Lục Trần, anh ta bị rượt theo sít sao như đang bị hai kẻ săn mồi trong biển nhắm trúng.
Nhưng anh ta có niềm tin là mình sẽ bỏ xa được bọn họ!
Trong mười mét cuối cùng, Lục Trần tăng tốc khiến huấn luyện viên Bạch ngạc nhiên đến độ há hốc mồm.
“Đây… có còn là con người nữa không?”
Huấn luyện viên Bạch biết, huấn luyện tập trung vào sức bật của các vận động viên ở nước ngoài hiện nay đều đạt hiệu quả cao, nhưng khi nhìn thấy một vận động viên trẻ tuổi như Lục Trần bùng nổ toàn diện, ông ta vẫn rất sửng sốt.
Bấy giờ, vì Lục Trần tăng tốc nên đã bỏ xa Hà Kính Phong một quãng.
Nhưng Hạ Trí thì vẫn kìm nén sức lực, ra sức đạp chân, dù muốn đạp gãy cả chân mình, cánh tay bị sóng nước nghiền nát thì cậu cũng muốn tiến về phía trước.
Trong đầu cậu chẳng còn khái niệm về đích hay quán quân gì nữa, cậu chỉ muốn chìm vào trong nước, tìm lại Diệp Lân mà cậu từng biết.
Cậu còn nhớ cuộc phỏng vấn hôm đó, trời sinh Diệp Lân thuộc về nước. Thật ra bọn họ đã sai cả rồi, phải là trời sinh Diệp Lân thuộc về cậu mới đúng.
Mọi người ngạc nhiên đến mức thẫn thờ trước màn tăng tốc và bùng nổ của Hạ Trí, thậm chí cậu còn áp đảo cả Lục Trần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó.
Đấy là sức mạnh mà người ta có bơi đến đâu, bơi nhanh thế nào cũng không thể thoát được, như đang quấn lấy thân thể Lục Trần, bóp nghẹt cổ họng anh ta. Lục Trần có cố hết sức bơi về trước ra sao cũng chỉ là muốn sống.
Luồng sức mạnh ấy k1ch thích tế bào toàn thân anh ta, như đánh tan cả lồ ng ngực đang đau nhức vì nín thở khi bơi.
Lục Trần tự nhủ với lòng, Hạ Trí không thắng được mình, không thắng được mình!
Gần như là Lục Trần và Hạ Trí cùng chạm vào vách bể bơi một lúc, không ai nhận ra được rốt cuộc ai là người chiến thắng.
Diệp Lân chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này từ xa, anh có ảo giác như thể mình bị Hạ Trí kéo xuống nước, cùng dốc hết sức mình bơi về phía đường chân trời không có điểm dừng.
Những tia nước bắn tung tóe, sức mạnh bộc phát từ những cú quạt tay mạnh mẽ đều đã khắc sâu vào lòng anh.
Như có một dòng nước lũ chảy xiết, cuồn cuộn mênh mông trong thế giới của anh, nó bắt đầu ồ ạt chảy qua núi cao và sông lớn, tất cả mọi thứ đều trở nên sáng sủa và bao la.
Như thể tất cả những thứ từng khiến anh lạc lõng, làm anh tổn thương đã không còn tồn tại nữa.
Hạ Trí ngoi lên khỏi mặt nước, cậu gần như không thể thở được, nghe tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cậu vẫn cố chấp quay người lại. Cậu không cần phải tìm kiếm ở đâu xa cũng đã biết, Diệp Lân sẽ đứng ở đâu để quan sát cậu.
Hạ Trí lau nước trên mặt đi, muốn nhìn Diệp Lân hơn.
Đã sắp công bố kết quả, cả đội bơi đại học Q đều rất căng thẳng.
Trần Gia Nhuận nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện: “Xin thần linh bốn phương… xin Phật tổ Bồ Tát phải phù hộ cho Hạ Trí đoạt quán quân! Hạ Trí đoạt quán quân! Hạ Trí đoạt quán quân!”
Dù kết quả có ra sao, từng đồng đội trong đội bơi đại học Q đều cực kỳ kính nể Hạ Trí.
Tốc độ ấy… trong những buổi tập luyện trước đây, Hạ Trí chưa từng đạt được.
Cậu gánh áp lực khi Diệp Lân rút lui khỏi cuộc thi, đối mặt với một đối thủ từng thắng Diệp Lân trong vòng bán kết như Lục Trần, vậy mà cậu vẫn có thể phát huy xuất sắc đến thế! Như là… kỳ tích ấy.
Nhưng trong thi đấu thể thao thì không có kỳ tích, Hạ Trí có được sức bật như thế cũng vì cậu đã được Hạ Vân rèn luyện từ nhỏ, đó cũng là thành quả vì cậu chưa từng buông bỏ bản thân suốt những năm cấp ba.
Lúc này, Lục Trần đang kề trán lên vách bể, siết chặt nắm tay, đây là lần đầu tiên anh ta không chắc chắn rằng mình có thắng hay không.
Thậm chí, anh ta cảm thấy đây là một giấc mơ và anh ta còn chưa tỉnh. Tại sao Hạ Trí có thể nhanh đến thế?
Tại sao anh ta như con mồi bị săn?
Tại sao trận đấu đã kết thúc rồi, anh ta vẫn có cảm giác Hạ Trí vẫn đang rượt theo mình?
Đã có kết quả của cuộc thi, Lục Trần xếp hạng nhất, giật được giải quán quân một trăm mét.
Hạ Trí xếp hạng nhì, chậm hơn Lục Trần 0,02 giây.
“Ôi, tiếc quá!” Trần Gia Nhuận than thở.
Lạc Ly xoa đầu anh ta: “Không sao cả, chiều nay còn có thi đấu hai trăm mét, vả lại đây chỉ là thi đấu cấp thành phố thôi. Hạ Trí phát huy được đến mức này thì sớm muộn thì cũng vượt mặt Lục Trần.”
Những phóng viên truyền thông khác cũng đã ngơ ngác.
“Thầy… Thầy Nhậm, thầy có thấy màn tăng tốc cuối cùng của Hạ Trí không? Bọn tôi cứ tưởng chỉ có Lục Trần hoặc Diệp Lân mới làm được!”
“Vậy mà cậu ấy nhanh đến thế! Chỉ chậm hơn Lục Trần 0.02 giây thôi! Màn tăng tốc chạy nước rút cuối cùng kia… chỉ nhìn thôi là tôi đã lên cơn đau tim rồi!”
Nhậm Phi gật đầu, cười đáp: “Thế thì chúng ta có thể mong chờ vào trận chung kết hai trăm mét chiều nay.”
“Đúng vậy, xem xem có phải Hạ Trí có còn mạnh đến thế không, lúc trước, bọn tôi đoán Diệp Lân rút khỏi cuộc thi thì Lục Trần sẽ là quán quân, nhưng bây giờ thì… bảo hiểm kép của đại học Q đúng là danh bất hư truyền!”
Cuộc thi hai trăm mét chiều nay lập tức trở thành chủ đề nóng trên các diễn đàn.
Khi nhịp thở dần dần ổn định lại, kết quả thi đấu chẳng hề khiến Hạ Trí buồn bã, chán nản gì.
Cậu còn chưa đủ nhanh, cậu phải nhanh hơn nữa!
Hạ Trí kéo dây nước lên, chui qua, cậu còn đang nghĩ đến sự phát huy của chính mình trong nước, nghĩ đến áp lực nước do Lục Trần ở làn bơi bên cạnh.
Bất ngờ, cậu va vào người nào đó.
“Tôi xin lỗi…”
Người kia quay đầu lại, Hạ Trí mới biết ấy là Lục Trần.
Anh ta nhìn Hạ Trí bằng ánh mắt sắc bén, hệt như Hạ Trí là sự trói buộc mà anh ta cần thoát ra, là hàng rào mà anh ta cần phá dỡ.
Nhưng Hạ Trí không quan tâm đ ến ánh mắt của Lục Trần, cậu nghiêng người tránh đi, lại giơ sợi dây nước tiếp theo, tiếp tục đi về phía mép bể.
“Sao tôi cảm thấy vừa nãy Lục Trần như muốn ăn Hạ Trí vậy!” Trần Gia Nhuận lo lắng nói.
“Chắc là vì anh ta gặp phải đối thủ xứng tầm.” Lạc Ly đáp.
“Nhiều đối thủ thế kia, tôi có thấy anh ta lườm Kính Phong hay Diệp Lân đâu.”
“Đối thủ cũng được chia thành nhiều loại, có loại thúc đẩy bản thân bơi nhanh hơn, có loại khiến mình thấy sợ. Chắc hẳn lòng Lục Trần đã hiểu, anh ta thắng Hạ Trí trong nội dung một trăm mét, nhưng còn hai trăm mét thì sao? Dù thắng được hai trăm mét, đến giải liên trường thì thế nào? Anh ta biết, rồi trong một cuộc thi đấu nào đó ở tương lai gần, anh ta sẽ thua Hạ Trí.”
Người Hạ Trí ướt sũng, cậu đi được một lúc thì cầm lấy khăn tắm do nhân viên đưa đến, quấn quanh người. Cậu không vội về phòng thay quần áo mà đến khán phòng.
Mãi đến khi Diệp Lân bước xuống, cậu mới vùi đầu vào lòng Diệp Lân, như thể khi nghe được tiếng tim đập của anh, mạch máu đang sục sôi của cậu mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.
Khán giả nhìn về phía họ, Diệp Lân chẳng đếm xỉa gì đến ai, cứ thế ôm lấy cậu.
“Em bơi giỏi lắm… anh có cảm giác như bị em kéo xuống nước vậy…”
Hạ Trí không muốn làm gì cả, chỉ khát khao rúc vào lòng Diệp Lân, muốn anh ôm chặt lấy mình.
Sau một lúc lâu, Hạ Trí mới ngước lên nói: “Em thua rồi.”
“Đúng vậy, em thua rồi, em thấy không cam lòng sao?” Diệp Lân cúi đầu khẽ hỏi.
Giọng nói của anh rất trầm thấp, nhưng mơ hồ ẩn chứa sự thân mật sâu sắc.
“Lục Trần huấn luyện ở Mỹ lâu đến thế, cường độ tập luyện trong ba năm cấp ba của em không bằng anh ta. Trời luôn công bằng với những người chăm chỉ, em không hề thấy bất công gì.” Hạ Trí đáp.
“Ừ, theo tiến độ hiện giờ của em, có khi đến giải liên trường thì cậu ta sẽ không giữ được chức quán quân đâu.”
“Ừm.”
Diệp Lân và Hạ Trí về phòng thay quần áo, cậu thay đồ ra, sấy tóc cho khô rồi về chỗ ngồi của đại học Q.
Sau lưng bọn họ là những học sinh của đại học Q.
Hạ Trí vừa quay lại đã thấy các học sinh trong lớp giơ ngón cái với mình.
“Hạ Trí, đỉnh lắm! Hạ Trí, cố lên trong trận hai trăm mét nhé!”
Còn có Sầm Khanh Miễn nữa, cậu ta mỉm cười nhìn cậu, huơ huơ ống kính, ra hiệu “bạn yêu, tao quay video cho mày đây này!”.
Lúc trước, khi cậu thi đấu, chỉ có bố đi theo cậu. Cậu chưa từng nghĩ đến cái ngày mình phát huy được giá trị, sẽ có nhiều người ủng hộ mình đến thế.
Diệp Lân ngồi ở ngay bên cạnh cậu, nắm chặt lấy tay cậu. Bọn họ cùng cổ vũ cho Trần Gia Nhuận tham gia trận chung kết bơi ếch một trăm mét.
Đại học Tài chính và Kinh tế ngồi ngay bên cạnh đại học Q. Trong đội bơi của bọn họ không có tuyển thủ nào nổi bật ngoài át chủ bài Lục Trần.
Bấy giờ, Lục Trần đang nghe lời nhận xét của huấn luyện viên nước ngoài dành cho mình.
“Huấn luyện viên, em chỉ muốn hỏi… em còn có thể thắng cậu ta trong trận hai trăm mét không?”