Ngay lúc đó, Hạ Trí lờ mờ nghe thấy một vài âm thanh lạ vang lên từ sâu trong rừng cây.
Diệp Lân ra hiệu cậu đừng lên tiếng, cả hai chầm chậm quay lại, Diệp Lân nghiêng người thì thầm vào tai Hạ Trí: “Em biết người ta thường vào rừng nhỏ để làm gì không?”
Hạ Trí dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Diệp Lân: “Vớ vẩn, tất nhiên là em biết rồi.”
Diệp Lân khẽ vén cành cây, nhưng Hạ Trí lập tức nắm lấy cổ tay anh: “Phi lễ chớ nhìn…”
Nhưng khi Diệp Lân vén cành cây, tạo ra một khoảng hở, Hạ Trí đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người — cậu nhìn thấy Hà Kính Phong đang ép sát một nam sinh đeo kính trông rất nho nhã vào thân cây, hành hạ không khoan nhượng. Cặp kính của người kia trượt khỏi mũi và vắt vẻo trên tai, run rẩy lắc qua lắc lại.
“Phi lễ chớ nhìn, đi thôi.” Diệp Lân thu tay lại, để cành cây trở về vị trí cũ, nhưng ánh mắt của Hạ Trí vẫn còn nóng rực như vừa bị bỏng.
Họ rón rén trở lại lối chính, Hạ Trí ngẩn ngơ bước theo bước chân của Diệp Lân, trong đầu cứ đờ đẫn không sao nghĩ nổi.
“Cậu bạn Hà Kính Phong của em cũng ‘được’ đấy nhỉ. Cậu ta nghĩ là kỳ nghỉ đông nên sinh viên ít, không ai vào khu rừng này chắc?” Diệp Lân vừa nói vừa đi phía trước, tay cho vào túi áo.
“Diệp Lân… Anh không nhìn thấy sao, người đeo kính đó là…”
“Là Tiêu Bân bên khoa báo chí trường mình, đang thực tập ở tạp chí Thanh Niên Thể Thao, từng viết vài bài phóng sự khá ổn.”
“Ý em là…”
“Ý em là gì?” Diệp Lân quay đầu lại nhìn, khiến Hạ Trí cảm thấy nếu tiếp tục nói nữa thì sẽ chỉ làm lớn chuyện một cách không cần thiết.
Dù sao người ta muốn làm gì thì cứ làm, đâu phải giết người hay gây án, mình quản nhiều vậy làm gì.
“Không có gì. Về thôi!” Hạ Trí nhét tay vào túi, lòng cũng dần thả lỏng trở lại.
“Anh vừa nghĩ ra một câu hỏi, trước khi về ký túc xá em phải trả lời.”
“Câu hỏi gì?”
“Nếu anh đánh nhau với Hà Kính Phong thì em đứng về phía ai?” Diệp Lân quay người lại, bước chân dừng hẳn.
“Anh với Hà Kính Phong đánh nhau á? Hay là thế này, anh thử đánh em một trận đi. Nếu anh thắng em, em sẽ đứng về phía Hà Kính Phong. Còn nếu anh không thắng được, em sẽ đứng về phía anh, thế nào?”
Muốn lừa cậu à, không dễ đâu! Cậu đâu phải là Lâm Tiểu Thiên!
“Đi thôi, nhóc con. Về thôi.”
Diệp Lân định xoa đầu Hạ Trí nhưng cậu đã né tránh khéo léo.
Hai người bước đi trong khuôn viên trường tĩnh lặng.
Hạ Trí nhớ lại cảnh tượng dưới tán cây, dáng vẻ Hà Kính Phong ép sát đối phương không chịu buông tha, còn có khuôn mặt Tiêu Bân với vẻ nhẫn nhịn đau đớn.
“Diệp Lân, liệu có phải Hà Kính Phong đang ức hiếp Tiêu Bân không? Em nghĩ không thể để anh ta làm điều sai trái được!”
Mặc dù nói đến sai trái, thực ra Hà Kính Phong đã sai từ lâu rồi.
Diệp Lân dừng lại, dùng mũi chân gõ nhẹ xuống đất như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hạ Trí thấy anh làm ra vẻ muốn nói lại thôi, không muốn mất thời gian đôi co, cho nên cậu quay người định trở lại khu rừng nhỏ, không ngờ Diệp Lân lại lên tiếng, ngay câu đầu tiên đã suýt làm Hạ Trí sặc.
“Tiêu Bân từng theo đuổi anh.”
“Cái gì cơ —” Hạ Trí quay đầu lại, chạm phải ánh mắt rất nghiêm túc của Diệp Lân.
“Từ lúc anh mới vào trường, cậu ta thường xuyên tìm cơ hội chụp hình cho anh, viết bài phóng sự về anh, dù là ở căn-tin hay thư viện, cậu ta đều tìm cách ở bên cạnh anh.”
Trong lòng Hạ Trí bỗng dâng lên cảm giác bức bối khó chịu, một cơn ức chế đến ngạt thở khiến dạ dày cậu cuộn trào.
“Anh từ chối cậu ta.”
“Sao em biết anh từ chối cậu ta, mà không phải cậu ta bỏ rơi anh?” Diệp Lân cười giễu.
“Nếu cậu muốn, chỉ cần cho cậu ta chút hy vọng nhỏ thôi cũng đủ để giữ chân Tiêu Bân.” Hạ Trí hiểu quá rõ sức hút của Diệp Lân, nhất là khi anh muốn thu hút một ai đó thì hiệu quả và thành công đều là tuyệt đối.
“Tiêu Bân đã quen với việc theo đuổi hình tượng hoàn mỹ của một người xuất sắc nhất trong suy nghĩ và hình ảnh của cậu ta. Cậu ta có sự kiên định trong lòng với một hình mẫu lý tưởng tuyệt đối mà khó ai có thể tưởng tượng nổi. Nhưng chỉ cần tớ phá vỡ ảo tưởng đó, cậu ta sẽ tìm kiếm một mục tiêu mới ngay.”
Hạ Trí ngẩn ra: “Ý anh là vụ giải đấu liên trường năm ngoái, khi anh ngất trong hồ bơi?”
“Ừ, có thể coi là như vậy.”
“Sau khi anh rút lui, Hà Kính Phong giành chức vô địch nội dung bơi tự do cự ly ngắn, nên bây giờ Tiêu Bân lại xem Hà Kính Phong là mục tiêu tiếp theo?” Hạ Trí nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
“Nhìn dáng vẻ của em kìa. Rốt cuộc là em buồn cho anh thật, hay lo lắng một ngày nào đó, người cao ngạo như Hà Kính Phong cũng sẽ bị Tiêu Bân bỏ rơi?”
“Em có gì mà phải buồn cho anh chứ? Em còn không hiểu rõ anh sao? Tiêu Bân từ đầu đến cuối chỉ ngưỡng mộ cái hình mẫu hoàn mỹ trong lòng cậu ta mà thôi, chứ không phải là anh đâu. Nếu không phải vì Tiêu Bân cứ bám lấy anh, thì anh đi ăn cơm trong căng tin còn được thêm một cái đùi gà đấy!”
Diệp Lân bật cười, tiếng cười vang lên giữa sân trường vắng lặng, nghe thật êm tai.
“Em lo cho Hà Kính Phong thôi. Tính cách anh ta vừa nghiêm túc lại vừa bốc đồng. Nếu một ngày nào đó anh ta không còn hoàn mỹ nữa, Tiêu Bân đá anh ta đi, em thật sự sợ anh ta sẽ làm điều gì đó dại dột.” Hạ Trí thở dài.
“Vậy thì bây giờ em ra đó kéo họ ra đi.”
“Em không đi đâu! Hà Kính Phong lớn rồi! Đây chẳng phải là kiểu Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người muốn chịu đòn sao?”
Hạ Trí huých vai Diệp Lân rồi tiếp tục bước về phía ký túc xá.
“Vậy, Hạ Trí, em có bao giờ tưởng tượng…”
“Tưởng tượng gì?”
“Nhỡ một ngày nào đó, em thắng được anh, cũng thắng cả Hà Kính Phong, thì Tiêu Bân sẽ đến gần em thì sao?”
Khóe môi Diệp Lân nhếch lên, đầy vẻ trêu chọc, khiến tim Hạ Trí chợt đập lỡ một nhịp, như thể có một cái lỗ bị khoét ra trong lòng, đủ thứ cảm giác kỳ lạ ùa vào làm cậu bối rối không biết phải làm sao.
Một tiếng huýt sáo khe khẽ vang lên bên tai, nhịp tim cậu lại bị kéo căng thêm chút nữa, là Diệp Lân cố ý huýt sáo sát tai cậu.
“Em thật sự đang nghĩ về nó sao? Có cái suy nghĩ này chứng tỏ em cũng tự mãn và kiêu ngạo đấy.”
“Haha, ý anh là gì chứ? Có thắng được Hà Kính Phong không, chỉ cần chờ trận giao hữu của bốn trường là rõ ngay. Còn về anh, em có thắng nổi không, anh còn không tự mình biết rõ sao?”
Hạ Trí huých Diệp Lân ra rồi tiếp tục bước đi.
Diệp Lân sững lại, nhìn theo bóng lưng Hạ Trí, trong mắt anh, cậu nhóc bướng bỉnh này thật vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu.
“Thật muốn bẻ gãy em quá đi.”
“Hả?” Hạ Trí nhíu mày quay đầu lại.
Cậu có cảm giác điều Diệp Lân nói không có gì tốt đẹp.
“Không có gì đâu. Vậy xem xong bộ phim giáo d ục tình yêu của Hà Kính Phong và Tiêu Bân, em thấy thế nào?”
“Chẳng bằng diễn viên mà lại muốn ra vẻ kịch tính.”
Hạ Trí nhướng mày, đi vòng qua Diệp Lân rồi tiến lên trước.
Về đến ký túc xá, bọn họ thấy Trần Gia Nhuận đã ngủ gục trên ghế, hơi thở đều đều mang theo cả tiếng ngáy khe khẽ.
Trên bàn có hai hộp cơm sạch sẽ, nhìn là biết do Lạc Ly đã rửa sạch rồi lau khô.
“Sao anh Gia Nhuận không lên giường ngủ?”
“Cậu ta đang chờ chúng ta về để ‘khiếu nại’ với Lạc Ly. Kết quả thể lực không chống đỡ nổi, chưa đợi được chúng ta đã ngủ thiếp đi rồi.”
“Vậy có cần gọi anh ta dậy không?”
“Nếu là ngày thường, anh sẽ bảo cứ để cậu ta ngủ đến mai…”
“Nhưng ngày mai là vòng loại của giải giao hữu bốn trường rồi. Ngủ kiểu này sẽ làm cứng cổ, đau vai mất.” Hạ Trí đoán ra được ý định của Diệp Lân.
“Đúng, cho nên không còn cách nào khác, đành gọi cậu ta dậy thôi.”
Diệp Lân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Hạ Trí vỗ nhẹ vào lưng Trần Gia Nhuận: “Trần Gia Nhuận, nếu muốn ngủ thì lên giường mà ngủ.”
“Ừm…” Trần Gia Nhuận khẽ rên, đầu nghiêng qua một bên, lại ngủ tiếp.
Hạ Trí đứng thẳng dậy, nhìn anh ta một cách lạnh lùng, rồi đột nhiên gọi to: “Lạc Ly đến rồi kìa.”
“Hả—” Trần Gia Nhuận bất ngờ ngồi bật dậy, đôi mắt còn mơ màng bỗng mở to, nhìn quanh tứ phía, “Cậu ta lại đến rồi! Lại đến làm gì nữa đây!”
“Lạc đại ca bảo anh lên giường ngủ đi.”
Nói xong câu đó, Hạ Trí cũng đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
“Hạ Trí! Cậu cũng học thói xấu từ Diệp Lân rồi!”
Trần Gia Nhuận hậm hực trèo lên giường của mình.
“Muốn than phiền gì về Lạc đại ca thì chờ thi xong giải bốn trường rồi hãy than. Tối nay tôi và Diệp Lân đều cần ngủ sớm.”
“Không có nghĩa khí ——” Trần Gia Nhuận kéo chăn trùm kín đầu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.
Rửa mặt xong, Hạ Trí bước ra, nhìn Trần Gia Nhuận mà hơi lo lắng anh ta sẽ tự làm mình ngạt thở, liền kéo chăn xuống một chút để lộ mũi ra cho anh ấy thở.
Cậu và Diệp Lân ăn ý không nói chuyện phiếm nữa, vừa đặt đầu xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai sẽ là một trận quan trọng, thành tích của họ sẽ là yếu tố then chốt để giành suất thi đấu trong giải đấu liên trường.
Dù nhắc nhở bản thân rằng không nên nghĩ ngợi lung tung, Hạ Trí vẫn không thể gạt khỏi đầu hình ảnh của Hà Kính Phong và Tiêu Bân dưới tán cây ban tối, cảnh tượng đó như một ngọn lửa âm ỉ bùng cháy trong lòng cậu, càng kìm nén, ngọn lửa lại càng mạnh mẽ lan rộng, không tài nào dập tắt.
Suy nghĩ của cậu lơ đãng trôi dạt, từ gương mặt Tiêu Bân đến gương mặt của Diệp Lân.
Cậu nhớ lại nụ hôn của Diệp Lân đêm đó, khi anh say rượu, với một vẻ mạnh mẽ đầy khí chất, như muốn khắc ghi sự tồn tại của mình vào tâm trí của Hạ Trí, cuốn lấy cậu trong cảm xúc mãnh liệt không thể nào xoá nhoà.
Cảm giác bất mãn dâng lên trong lòng Hạ Trí.
Sao Diệp Lân có thể tuỳ tiện hôn cậu như vậy? Sao khi đó mình lại chẳng làm gì, đến cuối cùng cũng không lật ngược được tình thế?
Cho dù muốn lật ngược lại, Diệp Lân cũng chẳng nhớ gì về đêm đó!
Nhưng càng nghĩ, Hạ Trí lại càng nhớ rõ từng chi tiết, từng góc độ trên đôi môi của Diệp Lân đêm đó, mỗi khi cậu nhớ lại, lòng Hạ Trí lại cảm thấy sợ hãi.
Cậu muốn trả đũa, muốn trấn áp Diệp Lân, muốn thấy vẻ mặt tự tin thường ngày của Diệp Lân chuyển thành hoảng sợ và bất lực dưới sức ép của cậu, cậu mường tượng ra cảnh mình dùng thái độ mạnh mẽ, quyết liệt hôn Diệp Lân, thậm chí cậu còn tưởng tượng cảnh mình trở thành thợ săn, kiên quyết chiếm lĩnh từng khoảng không gian giữa cậu và Diệp Lân.
Tất cả chỉ là tưởng tượng, nhưng nó lại sống động và mãnh liệt đến lạ lùng, như thể đã từng xảy ra.
Bỗng bên kia giường, Diệp Lân trở mình, khiến chiếc giường trên của Hạ Trí cũng khẽ rung lên.
Hạ Trí mở mắt, như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ.
Lưng cậu vẫn còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, tim đập thình thịch dữ dội, Diệp Lân đang ngủ say, từng nhịp thở đều đều của anh như cắt vào từng mảnh lý trí trong não bộ của Hạ Trí, bào mòn sự tỉnh táo của anh.
Ông nội anh!
Hạ Trí hít sâu một hơi, thật sự muốn lật tung giường mình nện lên người Diệp Lân. Nhưng cậu lại rón rén ngồi dậy, cố gắng leo xuống dưới mà không phát ra tiếng động, suýt nữa hụt bước chân.
Ngay lúc đó, Diệp Lân đột nhiên ngồi dậy, vươn tay chụp lấy cánh tay Hạ Trí và nhấc bổng cậu lên.
Bàn tay của Diệp Lân vững chắc và mạnh mẽ, nửa người cậu ta trườn ra từ giường trên, nghiêng mình và chăm chú nhìn Hạ Trí.
“Cẩn thận chút.” Giọng Diệp Lân trầm thấp, hơi khàn khàn.
“Với chiều cao của em thì không ngã nổi đâu.” Hạ Trí đáp lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Không phải anh sợ em ngã, chỉ sợ em bị trẹo ở đâu đó thôi.” Ánh mắt của Diệp Lân từ từ di chuyển xuống.
Hạ Trí lập tức trở nên cảnh giác, lo Diệp Lân sẽ phát hiện ra điều cậu đang muốn giấu.
Cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Cậu ngửa cằm lên, trong đầu Hạ Trí toàn là hình ảnh của Diệp Lân.
Ngay cả chiếc giường nước chết tiệt đó cũng mất đi sức hấp dẫn.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc khi Diệp Lân giữ cánh tay mình, tưởng tượng mình đã lật người, leo lên giường của Diệp Lân.
Khi Diệp Lân ngạc nhiên chưa kịp hỏi “Em định làm gì”, Hạ Trí lập tức hôn lên.
Cậu tưởng tượng mình chen vào trong chăn của Diệp Lân, khiến chiếc giường kêu cót két, rồi thì thầm với giọng điệu tinh quái rằng “Anh muốn để anh Gia Nhuận thấy chúng ta làm gì sao”, Hạ Trí hài lòng khi thấy biểu cảm nhẫn nhịn pha chút bất lực hiện trên gương mặt Diệp Lân.
Hạ Trí tưởng tượng mình muốn gì làm đó, cậu hôn Diệp Lân, dùng vòng tay ôm lấy cậu, biết rõ từng chi tiết thuộc về Diệp Lân.
Cậu nhìn thấy ánh mắt ươn ướt, không cam lòng của Diệp, cảm giác như chính mình đã giành được vinh quang vô địch Olympic.
Đột nhiên, Hạ Trí bừng tỉnh khỏi dòng tưởng tượng, đánh vào đầu mình hai, ba lần, muốn xua đuổi hình ảnh của Diệp Lân ra khỏi tâm trí.
Cậu rửa tay rồi rửa mặt, cơn nóng trong người dần dịu đi, cậu quay lại phòng ngủ yên tĩnh.
Khi cậu leo lên giường, Diệp Lân quay đầu lại hỏi cậu: “Sao em vào nhà vệ sinh mà lâu thế?”
“Còn lâu mới bằng anh.” Hạ Trí trả lời không cần suy nghĩ.
“Anh vào nhà vệ sinh lâu hơn em lúc nào?” Diệp Lân nhướn mày hỏi lại.
“Lần chụp ảnh đồng phục ở trường ấy.” Hạ Trí đáp cộc lốc.
“À… Lần đó…” Không biết Diệp Lân nghĩ đến điều gì, anh bỗng mỉm cười, khẽ nói, “Lần đó tất nhiên anh phải lâu hơn em rồi.”
Giọng anh trầm thấp, nhưng giọng điệu lại hơi nâng lên, khiến Hạ Trí khó chịu đến mức chỉ muốn đấm thẳng vào mặt Diệp Lân.
“Ngủ đi!”
Hạ Trí lạnh lùng nói xong, rồi buồn bã nằm xuống giường.
Nhưng bàn tay của Diệp Lân lại từ phía đầu giường vươn ra, nhẹ nhàng vuốt v e đầu Hạ Trí.
“Em đang tức giận chuyện gì vậy?”
Lợi dụng lúc Diệp Lân không để ý, Hạ Trí nắm chặt lấy cổ tay anh, không cho anh rút tay lại, sau đó, cậu cắn mạnh vào ngón tay của Diệp Lân.
Nhưng khi cảm nhận được xương của Diệp Lân, Hạ Trí không nỡ cắn mạnh nữa.
Nếu cậu làm rách tay anh, huấn luyện viên sẽ không cho Diệp Lân xuống nước vì sợ nhiễm trùng thì sao.
Khi Hạ Trí vừa mới thả lỏng hàm răng, Diệp Lân bỗng nhiên khẽ co ngón tay lại, đè nhẹ lên lưỡi Hạ Trí.
Hạ Trí theo phản xạ dùng lưỡi đẩy ngón tay anh ra, nhưng khi nhận ra mình nên cắn đứt ngón tay của Diệp Lân, thì Diệp Lân đã rút tay về rồi.
Còn cười một cách rất đáng ghét.
“Nếu bị em cắn một cái, anh không sống nổi mất.”
Diệp Lân nằm xuống, trong khi Hạ Trí vẫn lăn qua lăn lại trong chăn, thầm hối hận vì không cắn đứt tay anh, nhưng dần dần, ý nghĩa của câu “Nếu bị anh cắn một cái, anh không sống nổi mất” đã thay đổi.
Câu nói “không sống nổi mất” có nghĩa là gì?
Cho dù cậu có cắn đứt ngón tay của Diệp Lân thì cũng không đến mức không sống nổi, cùng lắm tham gia Thế vận hội người khuyết tật thôi mà!
Trừ khi Diệp Lân đang nói đến…
Ngọn lửa nóng bỏng mà cậu cố gắng kiềm chế bây giờ lại bắt đầu bùng lên dữ dội.
Hạ Trí tức giận đến mức muốn kéo Diệp Lân hỏi rõ ràng anh vừa nói cái gì.
Nhưng kéo rồi thì sao, nếu như Diệp Lân thật sự chỉ nói về ngón tay quý giá của mình, mà cậu thì suy nghĩ lệch lạc, thì cậu sẽ không thể nào gột rửa cho sạch sẽ được nữa!
Hạ Trí sống mười tám năm, ngoài chuyện của bố khiến cậu không ngủ được trong vài ngày, thì đây là lần đầu tiên cậu lăn qua lăn lại không yên.
Anh nhỡ kỹ cho ông đây, ông đây sớm muộn gì cũng sẽ trả mối thù này!
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Trí mới ngủ được, đến nỗi hôm sau, Diệp Lân đã dậy trước, đứng ở đầu giường, cúi đầu nhìn Hạ Trí đang ngủ say, không nỡ gọi cậu dậy.
Diệp Lân nhẹ nhàng bước xuống giường, đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng ở căng tin, mang theo cho Hạ Trí một chiếc bánh bao đặc biệt dành cho đội bơi và một hộp sữa, sau đó mới thò tay vào chăn của Hạ Trí, hung hăng bóp eo cậu một cái.
“Cái gì vậy—” Hạ Trí đột ngột quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Lân, hoảng hốt ngồi dậy, “Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy!”
“Còn thời gian mà. Em nhanh chóng đánh răng rửa mặt, ăn sáng đi.”
Hạ Trí nhanh nhẹn đứng dậy, nhét bánh bao vào miệng, nhìn qua Trần Gia Nhuận, không còn hy vọng gì vào việc đánh thức anh ta nữa.
Có lẽ Diệp Lân đã tính toán thời gian rất khéo, bọn họ mang túi thể thao từ từ đi bộ đến hồ bơi.
Lúc này, đội bơi nam của Đại học Kỹ thuật, Đại học Giao thông và Đại học Nam Thành đã tập hợp đủ, đứng xếp hàng trước hồ bơi.
Thông tin về buổi tập luyện đã được thông báo từ lâu, có không ít sinh viên không về nhà, chờ xem buổi giao hữu của bốn trường.
Hà Kính Phong nổi bật trong đội của Đại học Kỹ thuật, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, khi nhìn thấy Hạ Trí thì khẽ ngẩng cằm lên.
Anh ta không biết những gì mình và Tiêu Bân đã làm trong khu rừng nhỏ đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng Hạ Trí, ngay lúc này nhìn thấy anh ta, Hạ Trí vẫn nhớ rõ cái vẻ hung hăng của anh ta.
Hạ Trí không tỏ ra thiện cảm với Hà Kính Phong, nếu không phải vì thấy tình huống của anh ta, chắc chắn đêm qua cậu đã có giấc ngủ ngon và sâu.
Các phóng viên thể thao của Đại học Q, Đại học Kỹ thuật và Đại học Giao thông đang đứng bên cạnh chụp ảnh, tạp chí “Tuần san Thể thao Thanh niên” vốn đã có một chuyên mục thể thao sinh viên cũng cử người đến, Tiêu Bân đứng bên cạnh phóng viên đó giúp bọn họ chụp ảnh.
Trong ánh mắt Tiêu Bân nhìn Hà Kính Phong đầy sự ngưỡng mộ và lưu luyến, như thể Hà Kính Phong chính là Alexander Đại đế, người sắp chinh phục cả thế giới.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Bân từng nhìn Diệp Lân như thế, Hạ Trí không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Cậu sao vậy?” Lâm Tiểu Thiên ở bên cạnh không thể không hỏi.
“Không có gì. Chỉ hối hận vì hai tháng qua đã lãng phí thời gian.”
Hạ Trí nghiến răng, chỉ muốn nếu mình có thể tham gia thi đấu cá nhân thì tốt biết mấy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tham gia thi đấu cá nhân, thắng được Hà Kính Phong và Diệp Lân thì có ích gì, chẳng lẽ cậu chạy đến trước mặt Tiêu Bân mà tự mãn nói: “Đừng có mơ tưởng về tôi, tôi không thèm đâu!”
Đầu óc Hạ Trí cũng không có vấn đề gì.
Các huấn luyện viên của bốn trường đã trao đổi với nhau, huấn luyện viên Bạch cười nói: “Đây không phải là một cuộc thi lớn, chỉ là dịp để các anh em giao lưu với nhau, liệu có cần tiết kiệm các nghi thức khai mạc một chút không?”
“Đúng vậy. Lão Bạch, ông chỉ cần chăm sóc cho những học trò mới mà ông dạy dỗ, để chúng tôi thấy được sức mạnh của ông!” Huấn luyện viên Chu liếc nhìn Hạ Trí đang đứng ở hàng cuối cùng của đội bơi Đại học Q.
Ông ta vẫn còn giận huấn luyện viên Bạch vì đã lừa mình rằng Hạ Trí là tân sinh viên năm nhất.
Ai mà ngờ rằng, trong trận đấu tập ấy, Hạ Trí lại khiến cho mấy tân binh thực sự của Đại học Thành Nam mất hết tự tin chứ.
“Đâu nào, đâu nào. Thế giới rộng lớn, nhân tài thì nhiều vô kể. Tôi nghe nói huấn luyện viên Chu đã đích thân tuyển được một người mới còn giỏi hơn Tiểu Hạ nhiều đấy!” Huấn luyện viên Bạch cười nói vui vẻ.
Chỉ nghe đến đây thôi, sắc mặt Huấn luyện viên Trần của Đại học Giao Thông đã đanh lại: “Ai mà đấu lại được Đại học Thành Nam các ông, vừa nhiều tiền lại vừa hào phóng! Học bổng của các ông gấp đôi bên tôi, còn bao cả chi phí ký túc xá suốt bốn năm, mỗi tháng lại phát thêm mấy trăm đồng phụ cấp ăn uống.” Nói cách khác, tân binh mà Đại học Thành Nam lôi kéo về vốn là người mà Giao Thông nhắm đến.
“Đừng đổ lỗi cho tôi, là huấn luyện viên Trần ông kiêu ngạo quá đấy chứ! Ông cứ nghĩ cái tên của Đại học Giao Thông đủ nặng rồi, chỉ cần một suất bảo đảm là người ta đã răm rắp muốn bám lấy các ông. Nhưng kiêu ngạo thì đâu có ích gì, phải có thành ý mới được!”
Vẻ tự mãn hiện rõ trên gương mặt huấn luyện viên Chu, mấy năm rồi chưa được thấy.
Hạ Trí chẳng mấy quan tâm đ ến màn khoe khoang và chọc phá của mấy vị huấn luyện viên, nhưng Lâm Tiểu Thiên đã chọc nhẹ vào người cậu: “Cậu có biết Đại học Thành Nam tuyển ai để đối phó với cậu không?”
“Đối phó với tôi? Cần thiết đến vậy sao?”
“Là Thẩm Dao đấy.”
Hạ Trí nheo mắt lại. Tất nhiên cậu có ấn tượng về Thẩm Dao.
Trong một giải đấu thời trung học, Hạ Trí đã gặp Thẩm Dao trong phòng thay đồ. Lúc đó, dáng vóc của Thẩm Dao vẫn chưa phát triển hết, tố chất bẩm sinh có phần không bằng Hạ Trí và Hà Kính Phong.
Trong lần thi cuối năm lớp chín, vì vẻ ngoài có phần thanh tú của Thẩm Dao, một vài tuyển thủ mười sáu tuổi đã trêu cậu ta trong phòng thay đồ, bảo rằng cậu ta nên vào phòng thay đồ của nữ thì đúng hơn.
Hôm đó, Thẩm Dao tức giận đến đỏ mặt, đôi mắt đầy lửa giận, chỉ trực giơ nắm đấm lên định đánh đối phương, nhưng lại bị Hạ Trí kéo lại.
Hạ Trí lôi Thẩm Dao trở về bên tủ đồ của cậu ta, chỉ nói: “Nếu cậu đánh bọn họ bây giờ, họ sẽ tố cáo cậu ẩu đả trong phòng thay đồ, tước quyền thi đấu. Có thấy tức không?”
Thẩm Dao giằng tay khỏi Hạ Trí, lạnh lùng nói: “Không cần cậu lo chuyện bao đồng.”
“Nếu tức, thì dồn cơn giận đó lại, ra hồ bơi mà chứng tỏ. Nhưng mà…”
Câu nói của Hạ Trí còn dang dở thì im bặt.
“Nhưng mà cái gì?” Thẩm Dao không kìm được, tưởng rằng Hạ Trí định mỉa mai mình nên hỏi lại ngay.
“Nhưng biết đâu, khi chúng ta đạt đến đẳng cấp cao hơn, họ chỉ có thể ngồi trên khán đài mà ngắm chúng ta thôi.”
Nói xong, Hạ Trí khoá tủ đồ, đập nhẹ vào chiếc mũ bơi rồi bước đi.
Trong trận đấu đó, Hạ Trí giành được chức vô địch ở hạng mục thi của cậu, Hà Kính Phong giành giải nhì, còn Thẩm Dao dù cố gắng hết sức cũng chỉ đứng thứ năm.
Ba năm trôi qua, giờ gặp lại Thẩm Dao, đến Hạ Trí cũng khó mà nhận ra cậu ta.
Nghe đâu trong giải đấu mười sáu tuổi gần đây, Thẩm Dao đã thắng Hà Kính Phong với lợi thế chỉ 0.02 giây. Đúng là ba mươi năm sông Đông, ba mươi năm sông Tây, chẳng ai có thể đoán trước được về sau ai sẽ là vua.
Giờ đây, chiều cao của Thẩm Dao gần như bằng Hạ Trí, các đường nét thanh tú ngày xưa giờ đã thêm phần quả quyết và sắc sảo, tuy gương mặt vẫn mang nét thanh tú của thời thiếu niên, nhưng lại có thêm vẻ kiên cường và phong trần.
Nhìn một lượt quanh sân đấu, ánh mắt Hạ Trí dừng lại trên đang cầm máy ảnh, chỉ để xem liệu Tiêu Bân có còn “vấn vương” với Diệp Lân nữa không.
Ai ngờ Tiêu Bân lại tập trung vào Hà Kính Phong, lia máy chụp hàng loạt bức ảnh, rồi trao đổi gì đó với phóng viên bên cạnh, sắc mặt thay đổi, sau đó lại quay sang chụp Thẩm Dao một cách dồn dập.
Rõ ràng Tiêu Bân không còn quan tâm đ ến Diệp Lân, nhưng không hiểu sao Hạ Trí vẫn thấy bực bội không thôi.