Chung Cực Truyền Kỳ

Chương 20: BẦY KHỈ




“Cái ngọn núi này lớn đến mức nào chứ?”

Cùng Tiểu Bối lang thang ba ngày, Lê Vĩ nhịn không được ngửa đầu lên trời cảm thán.

Hồ Lô Sơn không hổ là địa bàn của nhân vật đại trưởng lão, nó rộng lớn vượt quá suy nghĩ của hắn.

Mấy lần trước lên đến đỉnh đều được cường giả dùng thủ đoạn đặc biệt mang lên nên không có ấn tượng, hiện tại đích thân đi khám phá, hắn mới biết Tiểu Lục Lâm chẳng là cái đinh gì so với rừng rậm trên ngọn núi này.

Lê Vĩ vốn nghĩ rằng chỉ cần băng băng chạy là có thể xuống núi, nhưng địa hình hiểm trở, rừng rậm quanh co, Linh Thức quét chẳng được bao nhiêu, việc xuống chân núi đối với một tiểu tu sĩ Trúc Cơ như hắn còn không biết phải đến ngày tháng năm nào.

“Thôi kệ, chẳng có gì phải gấp, nhân cơ hội này gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.” Lê Vĩ thầm nghĩ.

Sột soạt.

Chợt bụi rậm bên cạnh động đậy, một con Hổ Răng Kiếm từ bên trong bước ra khiến Lê Vĩ hai chân mềm nhũn, mà Tiểu Bối ở trên vai hắn cũng xù hết cả lông lên.

“Ực, cái này hơi quá rồi. . .” Lê Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, tay chân lạnh buốt.

Nói thế nào thì nói, ngoại trừ Tiểu Bối vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Yêu Thú ở khoảng cách gần, cái sự hung tàn, hình thể to lớn gấp hàng chục lần của nó mang đến áp lực cực lớn.

Dựa theo ước tính của Lê Vĩ, con quái vật trước mắt nặng khoảng ba tấn là ít, một trảo của nó đủ để nghiền nát cơ thể mình.

Vội vàng vận chuyển Linh Lực lấy lại bình tĩnh, Lê Vĩ toàn thân căng thẳng, cố gắng tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng con Hổ Răng Kiếm kia chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn như xem lấy một con kiến hôi, ngữ xuất kinh nhân:

“Tên đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ không đủ nhét kẻ răng, ai thèm ăn ngươi mà sợ?”

“Nói tiếng người?” Lê Vĩ trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó hắn chợt nhớ đến dựa theo những gì nghiên cứu được trong tiểu thuyết ở đời trước, Yêu Thú đạt đến đẳng cấp nhất định sẽ có được linh trí rất cao, nói tiếng người là chuyện bình thường, thậm chí còn có khả năng biến thành nhân loại.

Mà con Hổ Răng Kiếm này dù sao cũng được nuôi trên Hồ Lô Sơn của Cốt Giang, khả năng đã nhiều lần tiếp xúc với tu sĩ của Thiên Tà Giáo, không phải “động vật hoang dã” thấy gì cắn đó.

Nghĩ đến đây, Lê Vĩ vội vàng chắp tay thành khẩn:

“Hổ tiền bối, ta muốn tìm một ít yêu thú rèn luyện khả năng chiến đấu, không biết ngài có thể chỉ điểm?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Hổ Răng Kiếm hài lòng trước thái độ của hắn, gật đầu hất cằm hướng về phía trước:

“Chạy thẳng trăm dặm sẽ đến địa bàn của một bầy tiểu hầu, con đầu đàn là Tam Giai.”

Yêu Thú phân cấp chia làm Cửu Giai, tương ứng với cửu đại cảnh giới của tu sĩ nhân loại.

Như thế Tam Giai yêu thú chính là tồn tại sánh ngang với Kim Đan.

Nhớ đến trận chiến với Xuân Phong Đạo Nhân, Lê Vĩ cảm thấy cấp Kim Đan quả thật thích hợp để mình và Tiểu Bối rèn luyện.

Tam Giai Yêu Thú lại bị con Hổ Răng Kiếm này xưng là Tiểu Hầu, vậy thực lực của nó chắc phải đạt đến Tứ Giai, thậm chí hơn cả Tứ Giai.

“Đa tạ Hổ tiền bối!”

Lê Vĩ cảm kích, lập tức hướng về phía trước lao vọt đi.

Rất nhanh, trước mặt hắn quả nhiên xuất hiện vài con khỉ nhỏ ngồi ở trên cây đang ăn quả dại.

Thoáng cảm ứng, đám khỉ này thực lực chỉ ở mức Nhất Giai, không đủ để hắn rèn luyện.

Lại tiến sâu hơn, thanh âm náo nhiệt truyền vào tai, một bãi đất trống bên bờ suối giữa rừng cây hiện ra trong tầm mắt, nơi có hàng trăm con khỉ đang hò hét, đứng thành vòng tròn cổ vũ cho mấy con khỉ trong bầy đánh nhau.

Mà ngồi trên một tảng đá cao xem lấy toàn cảnh là một con khỉ hình thể lực lưỡng, cao lớn gấp đôi những con khỉ khác, bộ lông vàng óng, tay cầm vỏ cây uống rượu có vẻ quý tộc vô cùng.

Chính là con đầu đàn có tu vi Tam Giai mà Hổ Răng Kiếm đề cập.

Thấy có nhân loại đến gần, con đầu đàn đứng lên quát lớn: “Hú hú khẹt khẹt!”

Khoé miệng Lê Vĩ giật giật, thầm nghĩ xem ra Tam Giai vẫn chưa nói được tiếng người.

Đám khỉ thấy tên này đến gần liền không tiếp tục đánh nhau, mà con khỉ đầu đàn kia cũng bước đến gần.

Nó không nhìn Lê Vĩ, mà quét mắt xem Tiểu Bối trên vai hắn lớn tiếng: “Khẹt khẹt hú hú.”

“Chít chít chít.” Tiểu Bối đứng ra cùng nó giao lưu, đem ý đồ mình cùng với Lê Vĩ đến đây tìm đối thủ tập luyện.

Lê Vĩ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra yêu thú có ngôn ngữ riêng của chúng nó, Tiểu Bối vậy mà có thể nói chuyện với bầy khỉ.

Nghe xong đề nghị của Tiểu Bối, con khỉ đầu đàn nâng lên một ngón tay rồi luyên thuyên gì đó.

Tiểu Bối nghe xong, truyền ý niệm cho Lê Vĩ:

“Con khỉ đầu đàn này tên là Tiểu Hoàng, nó nói đánh nhau không thành vấn đề, nhưng mỗi trận phải trả công một khối Linh Thạch.”

Bầy khỉ này ở trong núi tu luyện chủ yếu dựa vào chất lượng Linh Khí nồng đậm tự nhiên của Hồ Lô Sơn, những tài nguyên cao cấp đều bị Yêu Thú cao cấp hơn chiếm giữ, chúng nó ngay cả Linh Thạch cũng không có, rất là nghèo.

Thấy cơ hội kiếm Linh Thạch đưa đến tận cửa, chúng nó đương nhiên không từ chối.

Về phần giết người đoạt tài sản? Đừng nói là tại Hồ Lô Sơn, chỉ cần là Yêu Thú sinh sống trong phạm vi thế lực của Thiên Tà Giáo đều không dám tuỳ tiện động vào nhân loại, rất sợ bị cường giả cao cấp diệt tộc.

Chúng nó thừa khôn ngoan để hiểu rằng Thiên Tà Giáo do nhân loại làm chủ.

“Ba trận một khối.” Lê Vĩ mặc cả.

“Chít chít.” Tiểu Bối tiếp tục giao lưu, khỉ đầu đàn Tiểu Hoàng có vẻ không tình nguyện nâng lên hai ngón tay.

Cuối cùng đôi bên thống nhất, đánh hai trận thì Lê Vĩ phải trả cho bầy khỉ một Linh Thạch.

Đạt thành ăn ý, bầy khỉ liền tản ra xung quanh để lộ một khoảng sân trống.

Lê Vĩ nhảy ra giữa sân, đưa tay hướng về Tiểu Hoàng vẫy vẫy: “Đến đây, chúng ta đánh một trận!”

“Khẹt!” Tiểu Hoàng mỉa mai nhìn lấy hắn, chợt tung mông đạp một con khỉ lông đen bay vào sân.

Con khỉ lông đen này chỉ có tu vi Nhị Giai Hậu Kỳ, rõ ràng Tiểu Hoàng cho rằng không cần mình ra tay, đám tiểu đệ vẫn có thể giải quyết được Lê Vĩ.

“Dám xem thường bổn đại gia?” Lê Vĩ bất mãn nói:

“Tiểu Bối xông trận!”

Tiểu Hoàng không đánh thì hắn vẫn không đánh, chỉ cần cử “đệ” của mình ra là đủ.

Khỉ đen có vẻ xem nhẹ dáng vẻ đáng yêu nhỏ nhắn của Tiểu Bối nên có chút chủ quan, đưa tay về phía nó đang muốn vẩy.

VÈO.

Một luồng gió mạnh kéo đến kèm theo đó là cơn lốc xoáy, khỉ đen chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cuốn phăng lên trời như diều đứt dây.

Bụp.

Nó bất tỉnh nhân sự.

“Hú hú khẹt?”

Cảnh tượng bất thình lình khiến đám hầu tử kinh hãi không thôi, ngay cả Tiểu Hoàng cũng là trố mắt nhìn.

Hiển nhiên không ngờ Tiểu Bối nhanh và mạnh như thế, chớp mắt đã đem đối thủ tu vi đồng cấp đánh bay.

Lê Vĩ cũng âm thầm hài lòng, vừa rồi Tiểu Bối đã thi triển thân pháp Ngự Phong Bộ, đạp gió mà đi, tốc độ vô cùng nhanh chóng khiến đối thủ trở tay không kịp.

Tiểu Hoàng nhếch miệng, lại cử ra một con khỉ lông nâu tu vi Nhị Giai Viên Mãn.

Khỉ lông nâu không dám xem thường, vừa vào trận đã đạp chân xuống đất, vận chuyển Thổ Linh Lực.

Rất nhanh, từng lớp đất tróc lên bao trùm xung quanh cơ thể nó như một bộ Thổ Giáp nặng nề.

Khỉ nâu toàn thân mặc giáp, lao thẳng đến Tiểu Bối phát động tấn công, ỷ vào khả năng phòng ngự không sợ bị gió cuốn bay như trước.

“Chít!”

Tiểu Bối hưng phấn kêu lên, Ngự Phong Bộ lại kích hoạt như mũi tên xông thẳng đến, cái đầu nhỏ cụng thẳng vào Thổ Giáp va chạm.

Ầm một tiếng, Tiểu Bối bị đẩy bật trở về, bị Thổ Giáp ngăn chặn, cái đầu u lên một cục.

Khỉ nâu thấy thế hưng phấn xông lên, vung quyền vung ra đấm vào mặt đối thủ.

Tiểu Bối vội vàng nhảy bật lên, Thuỷ Linh Lực táo bạo và nồng đậm từ đan điền hội tụ khắp toàn thân, hình thành một xoáy nước như mũi khoan ném thẳng đến.

XOẸT XOẸT XOẸT. . .

Xoáy nước cực mạnh nghiền nát Thổ Giáp của khỉ lông nâu, cuốn trôi toàn bộ Thổ Linh Lực của nó.

Khỉ nâu hoảng hốt muốn độn thổ xuống đất, nào ngờ Tiểu Bối lại đạp Ngự Phong Bộ bay đến, móng vuốt nhỏ túm lấy lông của nó, một vòi nước từ lòng bàn tay bắn ra, ném thẳng mục tiêu lên trời.

Khỉ nâu choáng váng, tròng mắt quay vòng vòng, miệng sùi bọt mép rơi xuống mặt đất, khói bụi mù mịt.

Bầy khỉ im lặng vô cùng, ánh mắt từng con khỉ đều tràn ngập rung động nhìn Tiểu Bối, thật khó tin cơ thể nhỏ bé đó chứa đựng năng lượng dồi dào như vậy.

Lê Vĩ cười không khép miệng được, Tiểu Bối đã mạnh lên nhờ tu luyện Hải Khiếu Kinh.

Hải Khiếu Kinh có tất cả năm tầng, phân biệt là Tiểu Giang, Đại Giang, Tiểu Hải, Đại Hải và Hải Khiếu.

Tiểu Bối đã tu xong tầng thứ nhất của Hải Khiếu Kinh, đan điền hình thành một con sông nhỏ tích trữ Thuỷ Linh Lực.

Tuy chỉ là sông nhỏ nhưng nguồn Thuỷ Linh Lực nó chứa bên trong cũng nhiều gấp đôi Tam Giai Hậu Kỳ bình thường, trong cùng cấp hiếm có đối thủ.

“Tiểu Bối làm tốt lắm, đến ăn một miếng!” Lê Vĩ móc ra xiên cá nướng ném cho nó.

“Chít!” Tiểu Bối sung sướng cười híp mắt ăn ngấu nghiến.

“Hú hú, khẹt?” Tiểu Hoàng bước đến bên cạnh Tiểu Bối lớn tiếng kêu lên.

“Chít chít.” Tiểu Bối chỉ vào xiên cá, lại quay sang Lê Vĩ truyền ý niệm giải thích:

“Nó nói ta mạnh vậy sao lại theo ngươi, ta nói vì ngươi nướng cá ăn rất ngon.”

Lê Vĩ sắc mặt tối sầm, con khỉ lông vàng này ba lần bốn lượt xem nhẹ mình, phải dạy nó một bài học.

Không hề do dự, hắn phát động Âm Dương Chi Lực hội tụ vào nắm tay, đấm thẳng về phía Tiểu Hoàng:

“Âm Dương Quyền!”

Tiểu Hoàng liếc hắn, chợt nâng lên ngón tay giữa.

“RỐNG!”

Nó há miệng gầm lên, một tiếng rống này vậy mà hình thành tầng tầng lớp lớp sóng linh lực cuồng bạo, dễ dàng phá tan Âm Dương Quyền.

Lê Vĩ liên tục lùi lại phía sau, kinh nghi lên tiếng:

“Tam Giai Trung Kỳ? !”

Không sai, con khỉ lông vàng này vậy mà có tu vi sánh ngang Kim Đan Trung Kỳ, so với Xuân Phong Đạo Nhân còn cao hơn một tiểu cảnh giới.

Chẳng trách từ đầu đến cuối, nó không thèm để một Trúc Cơ Hậu Kỳ như mình vào trong mắt.

Tiểu Hoàng nâng tay, có một con khỉ già trong bầy kính cẩn bước đến, mang theo thanh trường côn bằng gỗ dài tầm hai mét, quỳ gối dâng lên.

Tiểu Hoàng tiếp lấy, bắt đầu múa côn, côn ảnh linh hoạt, từng luồng từng luồng nối liền không ngớt, cuối cùng hướng về phía Lê Vĩ đập xuống.

Lê Vĩ giật mình, tốc độ của con khỉ này quá nhanh, nhưng hắn có kinh nghiệm chiến đấu với Xuân Phong Đạo Nhân nên cũng kịp thời phản ứng.

Tam Ảnh Bộ Pháp kích hoạt, cơ thể tách thành ba người hướng về ba phía né tránh.

Ánh mắt Tiểu Hoàng loé lên, nó vừa nhìn liền nhận ra đâu là bản thể thật sự của Lê Vĩ, vung côn truy đuổi.

Lê Vĩ trong lúc này đã ngưng tụ hoàn tất thế công, Linh Lực trong Âm Dương Đồ và Tiểu Linh Thụ bùng phát.

Hắn mãnh liệt xoay người, hai cái Âm Dương Quyền cùng lúc đấm ra.

ĐÙNG ĐÙNG.

Tiểu Hoàng bị bất ngờ trước sức mạnh vượt trội của hắn, Mộc Côn xoay tròn như một tấm khiên đón đỡ, hai chân bị đẩy lùi.

Lê Vĩ thừa thắng xông lên, Âm Dương Chỉ, Âm Dương Chưởng oanh tạc liên tục.

“Hừ!” Tiểu Hoàng hừ lạnh, bỗng nhiên một loại Linh Lực màu vàng chói mắt từ cơ thể nó tràn ra, bao trùm lấy thanh trường côn.

Trong nháy mắt, Mộc Côn đã trở thành Kim Côn cứng rắn và mạnh mẽ vô cùng, vung côn đánh ra đã dễ dàng đánh tan các chiêu thức của Lê Vĩ.

“Đây là Kim Thuộc Tính?” Lê Vĩ được mở mang tầm mắt, trong Ngũ Hành thì Kim cứng rắn nhất.

Tiểu Hoàng dùng Kim Linh Lực biến Mộc Côn thành Kim Côn, mà từng sợi lông trên cơ thể của nó cũng nhanh chóng có Kim Linh Lực tràn ra, tạo thành một bộ Kim Giáp oai phong lẫm liệt.

Nó như một vị tướng mặc giáp vàng xông pha trận mạc, vung côn đập thẳng, nặng tựa ngàn cân.

Lê Vĩ hít sâu một hơi, không dám xem thường, vội vàng vận chuyển toàn bộ Mạch trong cơ thể.

Linh Lực của hắn bùng nổ mạnh lên gấp ba lần, lại đấm ra Âm Dương Quyền.

ĐÙNG.

Không khí nổ tung như sấm doạ cho bầy khỉ nhao nhao lùi bước.

Lê Vĩ thành công đẩy lùi Tiểu Hoàng nhưng cũng chưa đủ làm tổn thương nó.

Chênh lệch cảnh giới vẫn là quá lớn, Tiểu Hoàng từng bước áp sát, Lê Vĩ chỉ đành vừa đánh vừa lui.

Song phương chiến đấu mấy trăm hiệp, Lê Vĩ liên tục thi triển các môn Vũ Kỹ, từ chỉ, chưởng cho đến quyền, trong khi Tiểu Hoàng cứ từng côn từng côn đập xuống, đánh tan tất cả.

Có vẻ đây là khái niệm trước thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều trở nên vô dụng.

Rốt cuộc khi nguồn linh lực tích luỹ trong Tiểu Linh Thụ cạn kiệt, Lê Vĩ cũng dần lâm vào thế hạ phong, bị một đường Kim Côn nện bay ra ngoài.

“Chít!” Tiểu Bối lo lắng chạy đến nâng đỡ chủ nhân.

Lê Vĩ phun ra một ngụm máu, trên vai hằn sâu vào một vết côn muốn vỡ cả xương trong cơ thể.

Thật ra hắn có thể kích hoạt Thái Cực Bào phản lại Kim Côn của Tiểu Hoàng khiến nó bị thương, sau đó thừa cơ phản kích.

Nhưng đây là cuộc tỷ thí, hắn không muốn lạm dụng và ỷ lại quá nhiều vào Pháp Bảo, ngược lại muốn tự thân chiến đấu để gia tăng kinh nghiệm cũng như thực lực của mình.

Tiểu Hoàng rơi xuống trước mặt hắn, Kim Côn huy vũ ra hiệu cho hắn đứng lên chiến tiếp.

“Trận này ta thua.” Lê Vĩ hài lòng cười nói:

“Ngươi rất mạnh, ta sẽ ở lại đây đến khi nào đánh bại ngươi thì thôi!”

Rèn luyện muốn hiệu quả phải có đối thủ cường đại như vậy, tìm đối thủ yếu hơn mình để đánh sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Khẹt khẹt!” Tiểu Hoàng hài lòng gật đầu, nó nhận ra Lê Vĩ tu vi yếu hơn mình nhiều nhưng lại có sức mạnh không tầm thường, cũng thu hồi dáng vẻ khinh thường.

Nhận ra môn Côn Pháp của Tiểu Hoàng rất lợi hại, Lê Vĩ ngứa ngáy nói:

“Ngươi dạy ta dùng côn được không?”

Tiểu Hoàng nghe vậy gãy gãy đầu, nó là yêu thú hoang dã, chỉ biết chiến đấu theo bản năng mà thôi, làm sao biết dạy?

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.