Hành lang triển lãm tranh được tạo thành từ những không gian hình học, trên tường treo những bức tranh nổi tiếng. Nếu dừng lại quá lâu trước một bức tranh, người thuyết minh sẽ kịp thời tiến lên giải thích.
Lâm Tê hẹn cô lúc hai giờ chiều, cô đến triển lãm tranh sớm hơn, xem qua một lượt các bức tranh.
Đồng hồ chỉ hai giờ, ông William và Lâm Tê cùng đến.
Lâm Tê mỉm cười gật đầu với cô, rồi nhìn sang ông William giới thiệu: “William, đây là nhà thiết kế của ‘Rực rỡ’ mà tôi đã nói với ông trước đó, bạn học cấp ba của tôi, Hạ Mộ.”
Ông William nhìn thấy Hạ Mộ tự nhiên có ấn tượng, ông có chút ngạc nhiên: “Tôi đã nghe nói về ‘Rực rỡ’ từ lâu rồi, không ngờ cô Hạ lại là nhà thiết kế của ‘Rực rỡ’.”
Hạ Mộ mỉm cười, đưa tay ra bắt tay ông: “Ông William, rất vinh dự được gặp lại ông.”
Ông William cũng cảm thấy rất hợp với cô, ba người vừa đi dạo triển lãm tranh, vừa trò chuyện như những người bạn. Đến khi đi hết triển lãm, ông William mới mở lời đề cập đến trọng điểm.
“Nghe Tê Tê nói, cô Hạ rất yêu thích MZ của chúng tôi?”
Hạ Mộ mỉm cười gật đầu: “Làm thiết kế trang sức, chắc không ai không thích MZ.” Cô vừa nói vừa ngượng ngùng: “Trước đây ông có hỏi về tác phẩm của tôi, rất tiếc, tôi chỉ tham gia cuộc thi Muse, những tác phẩm khác chưa xuất hiện trước công chúng. Nếu ông William có hứng thú, tôi có thể gửi vào email cho ông.”
“Nếu có thể, tôi rất vinh dự, nhưng có thể đạt giải nhất trong cuộc thi quốc tế Muse, năng lực của cô Hạ là không thể nghi ngờ. Hơn nữa đó là tác phẩm của cô Hạ từ nhiều năm trước, tin rằng bây giờ cũng nhất định sẽ không làm người khác thất vọng. Nếu cô có thể đến MZ, đó cũng là vinh dự của chúng tôi.”
Ông William vừa nói vừa đưa ra danh thiếp, danh thiếp màu đen được thiết kế đơn giản nhưng sang trọng: “Chỉ là để vào MZ làm nhà thiết kế, vẫn cần phải thông qua buổi đánh giá, đây cũng là quy trình thông thường, hy vọng không làm phiền cô Hạ.”
Hạ Mộ trong lòng vui mừng, không ngờ lại thực sự có cơ hội vào MZ, còn về buổi đánh giá thì đúng là cần thiết, cô không lo lắng, chỉ cần có cơ hội nỗ lực là không sợ.
Cô đưa tay nhận lấy danh thiếp mà ông William đưa cho: “Ông nói quá rồi, không biết hình thức đánh giá là gì?”
Ông William vừa đi về phía trước, vừa tiếp tục nói: “Cô Hạ đã là nhà thiết kế của ‘Rực rỡ’, đương nhiên không cần phải trải qua buổi đánh giá thông thường. Chúng tôi đã nhận được lời mời từ một người mua người Anh, sắp tới sẽ thiết kế một món trang sức mang tính biểu tượng. Món trang sức này chưa thành hình, đã được định ngày đấu giá tại buổi đấu giá trang sức một tháng nữa. Nếu có thể khiến người phụ nữ này hài lòng, khi đó sẽ được đấu giá. Bữa tiệc trang sức tối qua là để làm nóng cho buổi đấu giá này. Đây là thiết kế quan trọng nhất của MZ hiện tại, tôi sẽ gửi chủ đề và yêu cầu của người phụ nữ đó cho cô Hạ, hoan nghênh cô Hạ tham gia vào buổi chọn phương án lần này.”
Lời của ông William đã thể hiện rất rõ ràng, vì chỉ là một lời mời, nên chắc chắn có những người khác chấp nhận lời mời này, vì vậy rất có thể sẽ không đạt được giao dịch này. MZ sẵn sàng chấp nhận rủi ro lớn như vậy để chấp nhận lời mời này, điều đó cho thấy vị khách này rất quan trọng, thậm chí là tôn quý.
Giá tại buổi đấu giá không cố định, người có khả năng chịu đựng sự thay đổi này thì tài lực phía sau không cần nghi ngờ.
Có thể tùy ý lựa chọn những thứ mình yêu thích tại buổi đấu giá đã không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Đây không phải là một dự án đánh giá truyền thống, khó hơn nhiều so với việc đánh giá thông thường. Nếu cô muốn vào MZ, thì cô phải giành được phương án này, mà khách hàng bên Anh, cô còn chưa có thông tin, gần như là khó như lên trời.
Hạ Mộ không biết nên vui hay nên buồn khi ông William đánh giá cao năng lực của cô đến vậy, vừa ra tay đã là một buổi đánh giá khó khăn như vậy.
Nhưng cô tự nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này, dù khó đến mấy cô cũng phải cố gắng.
Sau khi ông William rời đi, Lâm Tê vẫn cùng cô xem triển lãm tranh.
“Cảm ơn cậu.” Hạ Mộ nhìn cô ấy, mở lời cảm ơn.
Giọng Lâm Tê vẫn nhẹ nhàng và dễ nghe: “Cô đừng khách sáo, tôi hiện là nhà thiết kế của MZ, luôn phải nghĩ đến sự phát triển của MZ, chỉ cần là nhà thiết kế tài năng, tôi đều không muốn anh ấy/cô ấy bỏ lỡ MZ. Cô có được cơ hội này hoàn toàn là nhờ vào chính mình, tôi chẳng qua chỉ giới thiệu cô thôi. Buổi chọn phương án lần này, tất cả các nhà thiết kế chính của MZ đều sẽ tham gia, vì vậy áp lực cạnh tranh rất lớn, cô hãy chuẩn bị tâm lý nhé, tôi cũng sẽ tham gia, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Dù Lâm Tê nói như vậy, nhưng không có sự giới thiệu của cô ấy, cô căn bản không có cơ hội tham gia: “Dù sao tôi cũng phải cảm ơn cô, đây là một cơ hội rất hiếm có đối với tôi.”
Lâm Tê nhìn cô rất lâu, khẽ mỉm cười: “Hạ Mộ, cô vẫn không thay đổi, thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô, cô đã không để Tống Phục Hành giúp, dù sao đối với cô điều đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cũng không cần phải chịu áp lực lớn như vậy để tham gia cuộc thi này.”
Hạ Mộ tự nhiên biết cô ấy đã hiểu lầm, cô khẽ cúi mắt nghiêm túc nói: “Tôi và anh ấy không phải là bạn trai bạn gái.”
Lâm Thê trong lòng đã hiểu rõ, cô ấy khẽ cười, nhìn bức tranh treo trên tường, thẳng thắn nói ra tâm sự trước đây: “Tranh cổ quý giá, ngoài kỹ thuật vẽ siêu việt ra, một phần là do thời gian trôi qua, một phần là do sự ra đi của con người, tất cả các bức tranh đều trở thành độc nhất. Cô rất may mắn, có thể ở bên người mình thích từ thời cấp ba, còn tôi thì vì sự kiêu ngạo của mình mà đã bỏ lỡ hoàn toàn.”
Hạ Mộ nghe vậy khẽ khựng lại, nhìn Lâm Tê.
Trên mặt cô ấy có sự tiếc nuối, có sự hoài niệm, dù thời gian trôi qua có lâu đến mấy, cũng không thể khiến cô ấy nguôi ngoai.
Cô đột nhiên nhớ lại lời Vương Di Lũng nói.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh ấy vẫn chưa quên người đó.
Người đó là ai?
Thời niên thiếu có thể gặp được mấy người sáng chói như kim cương, Tống Phục Hành là một, Lâm Tê lẽ nào không phải…
Đã từng gặp rồi, sao lại không thể nhìn thấy nhau?
“Các cậu…”
Hạ Mộ vừa thốt ra hai âm tiết, đã không thể hỏi tiếp, nhớ lại chuyện Tống Phục Hành tránh nhắc đến Lâm Tê ngày hôm qua, nhớ lại anh ấy đến tham gia buổi họp lớp mà anh ấy chưa bao giờ tham gia.
Nghĩ đến khả năng họ đã từng thích nhau thời cấp ba, cô không dám hỏi nữa, vì chỉ khiến cô lúc đó trở nên… nực cười.
Trong lòng cô phức tạp không nói nên lời, lần đầu tiên đi xem triển lãm tranh mà lại một bụng đầy tâm sự.
Sau khi hai người tạm biệt, Lâm Tê về nhà, dì giúp việc đã nấu cơm xong cho cô ấy.
Nhưng cô ấy không có khẩu vị, tiện tay đặt túi xách xuống rồi lên lầu.
Cửa sổ kính sát đất mở, làn gió trong lành khẽ thổi vào, trên giá sách bày rất nhiều sách, một số là những kỷ vật từ thời cấp ba.
Cô lấy một cuốn trong số đó ra lật xem, bên trong là một bảng xếp hạng thành tích.
Đứng đầu là Tống Phục Hành, thứ hai là cô ấy.
Cô nhìn tên của họ rất lâu, có chút ngẩn người.
Hôm qua khi nhìn thấy anh ấy, cô đã đoán được, nếu không có gia thế vững chắc, không thể ngồi được chiếc xe như vậy, cũng không thể đeo được chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy. Anh ấy họ Tống, lại kín tiếng như vậy.
Nhà họ Tống từ trước đến nay đều rất kín tiếng, những gia tộc giàu có thật sự có rất nhiều quy tắc, không bao giờ phô trương, vừa hay trong buổi tiệc tối lại gặp Lăng Vạn Vinh, tất cả đều trùng khớp.
Điều này cũng giải thích tại sao cô chưa bao giờ gặp anh ấy ở các bữa tiệc.
Có lẽ có những thứ chỉ khi bỏ lỡ mới trở nên quý giá, cô bây giờ thực sự cảm thấy hối hận, nếu khi đó cô không tự tin và kiêu ngạo đến vậy, có lẽ bây giờ đã không như thế này…
Một cuối tuần trôi qua, Hạ Mộ đã điều chỉnh lại bản thân. Thực ra chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô, dù sao sau này cũng sẽ không còn liên hệ với anh ấy nữa.
Bây giờ điều quan trọng nhất đối với cô là chuẩn bị cho buổi chọn phương án của MZ.
Cô vào MZ dưới danh nghĩa nhà thiết kế của ‘Rực rỡ’, gây ra không ít chấn động. Dù sao Muse là một cuộc thi thiết kế quốc tế, với tư cách là một nhà thiết kế mới nổi, có thể giành được giải thưởng này, tương đương với thành tựu trọn đời, chắc chắn là một giải thưởng có thể thể hiện thực lực rất lớn.
Công ty MZ toàn là nhà thiết kế, về cơ bản không ai không biết ‘Rực rỡ’, đó thực sự là một ý nghĩa rất đẹp, vì người mình thích mà trở nên xuất sắc, một tình cảm đẹp đẽ và trong sáng.
Và sau ‘Rực rỡ’ cô ấy biến mất, khó tránh khỏi gây ra sự tò mò của mọi người, vì vậy Hạ Mộ bất ngờ được chào đón, mức độ được chú ý ngang ngửa một ngôi sao nhỏ.
“Tôi thật sự rất thích ‘Rực rỡ’ của cô, cô có hứng thú sản xuất thành phiên bản giới hạn để bán không?”
“Thật không ngờ người đoạt giải Muse lại làm đồng nghiệp với tôi, khiến tôi có cảm giác như chạm được vào đuôi của Muse vậy, bản thiết kế ngày mai nhất định sẽ tràn đầy cảm hứng.”
“Thôi đi, đêm qua cậu không ngủ, đầu sắp trọc rồi, hôm nay chắc còn không sờ được ngón chân của Muse nữa.”
Đồng nghiệp quây quần bên nhau cười đùa, bầu không khí như vậy đặc biệt tốt, dù cô vẫn chưa ký hợp đồng với MZ, nhưng cũng đã cảm nhận được sự nhiệt tình của MZ.
Lần quảng bá này của MZ rất thành công, chiêu trò cũng rất tốt, giới trang sức đều đang dõi theo, có thể nói ai có thể làm thiết kế chính lần này, thì nhà thiết kế trang sức mới nổi tiếp theo đã được định sẵn, cơ hội lớn chưa từng có.
Các nhà thiết kế tham gia chọn phương án đều có danh tiếng riêng, mọi người trong lòng cũng đều biết, vì vậy người gây bất ngờ nhất chính là cô, người từng đoạt giải Muse.
Muse là một cuộc thi quốc tế, bao hàm tất cả, năm năm mới tổ chức một lần, các nhà thiết kế tham gia đến từ khắp nơi trên thế giới, có thể nổi bật giữa đám đông như vậy, giành giải nhất, chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.
Và khi Hạ Mộ làm được điều đó, cô mới mười bảy tuổi, ở độ tuổi trẻ con, tài năng thiết kế là không thể nghi ngờ.
Ngay cả một trong những giám khảo của Muse là Daisy cũng không tiếc lời khen ngợi ‘Rực rỡ’, cho đến ngày nay vẫn thường xuyên lấy ‘Rực rỡ’ ra nói chuyện, cô ấy tính cách thẳng thắn, nói chuyện cũng không nể nang ai.
Cô ấy luôn cảm thấy, ‘Rực rỡ’ và Muse bổ sung cho nhau.
Nếu không phải ‘Rực rỡ’ thực sự rực rỡ như kim cương, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, thì cuộc thi quốc tế cổ điển Muse cũng chưa chắc đã nổi bật giữa rất nhiều trang sức rực rỡ, được mọi người chú ý.
Chỉ có hai thứ thực sự xuất sắc mới có thể va chạm tạo nên ánh sáng rực rỡ hơn.
Vì vậy, sự tham gia của Hạ Mộ chắc chắn được mọi người chú ý, và lời mời đặc biệt của MZ lại một lần nữa được mọi người quan tâm vì ‘Rực rỡ’ của cô.
Mọi người đều mong chờ xem lần này sẽ là một bữa tiệc trang sức như thế nào.
_____________________
Đôi lời của editor: từ đầu đến cuối anh Tống chỉ thích Hạ Mộ và Hạ Mộ cũng vậy nên là dù Lâm Tê có không kiêu ngạo thì cũng không cưa được anh đâu. Thân mến!
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]